Ngày ấy, tớ chạy trong làn gió rét, trong cơn mưa nặng hạt đến nhà cậu, đứng trước cửa ngôi nhà ấy và nhận được câu nói vô cảm từ cậu: “Cậu về đi, tớ không có gì để nói”…
“Không, tớ muốn chia tay, tớ mệt mỏi rồi”. Giọng cậu chùng xuống. Một khoảnh khắc chìm trong im lặng giọng nói tớ nhòa đi trong nước mắt: “Tại sao?”. Câu trả lời cho tớ chỉ là từng hồi tút dài trong điện thoại. Cậu dập máy từ khi nào.
Ngày ấy, tớ chạy trong làn gió rét, trong cơn mưa nặng hạt đến nhà cậu, đứng trước cửa ngôi nhà ấy và nhận được câu nói vô cảm từ cậu: “Cậu về đi, tớ không có gì để nói”…
Ngày ấy, tớ khóc hết nước mắt với những tin nhắn gửi đi trong vô vọng “làm ơn, hãy cho tớ biết lí do”, “tại sao lại thế?”, “đừng làm tớ lo được không?”, “tớ cần một lời giải thích…”. Tất cả chúng đều không có hồi đáp, cứ thế, cứ thế, nỗi tuyệt vọng của tớ tăng lên từng ngày…
Ngày ấy, cậu biến mất như một cơn gió, không một lời từ biệt, không một lời giải thích, không một tin nhắn để lại cho tớ một dấu hỏi: “Tại sao cậu rời xa tớ?”… Ngày ấy, ngày cậu rời xa tớ, tớ đã suy sụp biết chừng nào.
Nhưng rồi, cũng chính là ngày ấy tớ biết rằng mình cần tập quên cậu, quên đi từng thói quen khi có cậu, từng chút từng chút một. Tớ xóa hết những gì liên quan đến cậu, tớ đốt đi những dòng nhật kí viết riêng cho cậu, những tấm ảnh chụp chung của hai đứa, kỉ vật của tớ và cậu … Tất cả những gì mang dáng dấp của cậu. Chỉ duy nhất có trái tim tớ, hình ảnh cậu, chẳng biết làm thế nào để xóa đi…
2 năm sau…
Ngày hôm nay, sau 2 năm khi những vết sẹo trên trái tim của tớ bắt đầu lành lại, khi từng dòng kí ức về cậu của tớ chỉ còn là những kỉ niệm đẹp và trở thành quá khứ…
Và ngày hôm nay, khi cậu bất ngờ xuất hiện trước mặt tớ… Vẫn là cậu của ngày xưa, là chiếc áo caro màu xanh nhạt, là đôi giày vải màu đen, là cặp kính ẩn sau đôi mắt đăm chiêu nhìn tớ. Cậu hỏi tớ: “Cậu có ổn không?”.
“Tớ vẫn ổn” – Tớ khóc. Cậu nắm chặt tay tớ mặc cho những dòng nước mắt lăn dài trên hai má tớ trong vô thức. Vẫn là cậu của ngày xưa thôi, nắm thật chặt tay tớ mỗi khi tớ khóc… Những tổn thương, những ấm ức, những nỗi đau tan theo dòng nước mắt.
“Tớ xin lỗi, tớ đã rất muốn nói rằng hãy ở bên tớ nhưng… hãy quên nó đi, mọi chuyện ổn rồi” – Cậu mỉm cười.
Ngày ấy, tớ hoảng loạn hoang mang, khi tớ biết rằng cậu đang mắc một căn bệnh quái ác về thính giác. Cậu không thể nghe hết những gì tớ nói. Tớ đã lẩm nhẩm hàng nghìn lần rằng: “Tại sao cậu không nói cho tớ biết, tại sao cậu không chia sẻ nỗi đau ấy cùng tớ. Tại sao cậu giấu tớ?”. Và những gì nhận được từ cậu chỉ là sự im lặng!
“Vậy… Chúng ta yêu nhau để làm gì?” – Tớ bỏ lửng câu hỏi. Tất cả những tổn thương trong 2 năm trọn vẹn trong một câu nói đấy!
Tớ im lặng. Cậu im lặng…
Xa rồi… Tớ của ngày hôm nay không còn là cô gái của ngày xưa…Tớ của ngày hôm nay đã xóa tên cậu khỏi trái tim, tớ của ngày hôm nay can đảm và mạnh mẽ quên cậu từng ngày.
Ngày ấy, tớ đã yêu cậu bằng tất cả những gì tớ có, đã mang hết trái tim của mình ra đánh cược với tình yêu này nhưng tất cả những gì tớ nhận lại chỉ là nỗi đau.
Giá như cậu không lạnh lùng nói câu chia tay dễ dàng như thế, giá như cậu nói với tớ rằng: “cậu cần tớ ở bên”, giá như cậu đừng lẳng lặng ra đi như thế, giá như nỗi đau ấy không quá lớn thì có lẽ tình yêu ấy đã không trở thành một vết sẹo…
Ngày hôm nay, tớ không hối hận vì đã yêu cậu, thì cũng không còn gì luyến tiếc khi rời xa cậu. Ngày hôm nay, tớ đã gói ghém những kí ức của cậu vào sâu trong kí ức của mình, cất kĩ vào một góc trái tim để mỗi khi mang ra tớ có thể mỉm cười và nói rằng: “Tạm biệt nhé, tình đầu của tớ!”…