Gió thổi qua từng khe cửa, lam những cánh hoa cư rung lên bần bật
Giờ này chắc là người đang hạnh phúc mà ngủ ngon, mơ về một mái gia đình êm ấm và những đứa trẻ, giống như người đã nói với tôi vây
Sao mà tự dưng tim tôi đau buốt lên bây chứ
Giờ này chắc là người đang hạnh phúc mà ngủ ngon, mơ về một mái gia đình êm ấm và những đứa trẻ, giống như người đã nói với tôi vây
Sao mà tự dưng tim tôi đau buốt lên bây chứ
Cất nỗi nhớ vào tim
Lòng dạt dào khắc khoải
Để nỗi nhớ vào lòng
Thêm mênh mông trống trải
Lòng dạt dào khắc khoải
Để nỗi nhớ vào lòng
Thêm mênh mông trống trải
Nỗi nhớ khắc lên da
Ôi sao mà buốt giá
Nỗi nhớ khắc vào đá
Từ ngày em xa anh
Nỗi nhớ khắc vào đá
Từ ngày em xa anh
Nỗi nhớ thì chân thành
Không tội tình gì cả
Nhưng nhớ vô vọng quá
Nỗi nhớ thành niềm đau
Không tội tình gì cả
Nhưng nhớ vô vọng quá
Nỗi nhớ thành niềm đau
ngày xưa người đọc cho tôi nghe bao lân, người hỏi tôi sẽ như thế nào nêu người tôi yêu không còn bên cạnh nưa, ra đi không quay về
Tôi cười thât lớn……..và nói rắng : sẽ không có những chuyện đó được. Vì tôi sẽ không bao giờ để họ ra đi, thoát khỏi tôi ca, tôi vẫn tin là vây
Nhưng giờ thì sao chư
Người đã xa tôi, xa thật xa, đi đến nơi mà người được yên bình, hạnh phúc, có những thứ mà người muốn có
có lẽ là người thât sự hạnh phúc khi bỏ tôi mà ra đi, vì ở bên tôi người chỉ có nước mắt và khổ đau mà thôi
Hôm qua của tôi, giống như là môt giấc mơ, giấc mơ của tôi và có người trong đo
Nhưng giấc mơ hôm nay của tôi, chỉ có tôi và tôi, không còn bóng dáng người nửa
Có người bảo sao tôi không hề khóc khi người ra đi? tôi cũng không biêt soa lại vây
hay vì tôi chưa bao giờ thât sự yêu người? hay người không là gì trong lòng tôi cả? hay vì tôi…………tôi quá yếu đuối?
Cố gắng gượng mạnh mẽ trước sóng gió này, che đấu bản thân mình qua lớp bọc hoàn hảo bên ngoài kia
khi người ra đi, tôi có gắng sống gượng gạo để đúng với lời hưa với người trước khi bỏ tôi ra đi. Người đi mang theo cả trái tim tôi đi cùng, từ ngày ây, tôi không còn khóc nưa…… không môt giọt lệ
Tôi bắt đầu cảm nhận được hoàng hôn tím là gì, tôi thích cúc dại từ đó,tôi thích nhâm nhi từng ngụm trà đắng chát, tôi thích tât cả những gì người đó thích ,,,,,,,,nhưng tôi không còn thích người nưa, người bảo không được thích người mà,,,,,,,,,,,,,, tôi bắt đầu sống như chưa bao giờ được sống, ai cũng ngạc nhiên vế tôi
Họ đặt ra bao nhiêu nghi vấn, và tại sao từ ngày người ra đi, tôi lại sống tốt hơn, cười nhiêu hơn, họ bảo tôi đúng là người không ra gì,,,,,,,,”đểu” đó là từ người ta dành cho tôi
Cười…………cười tôi chỉ cười thầm , không nói gì cả
chỉ có người hiểu tôi, và người đó đã đi, tôi không cần ai hiêu tôi nưa, thừa thải
Môt năm người ra đi, tôi giậc mình, tôi mơ về người, hoản loạn,,,,,,,,,,tôi bât khóc khi nhìn tấm ảnh người trên giường,,,,,,,,,,nụ cười tươi như măt trời cuối đong sưởi ấm cả tâm hôn tôi ngày xưa, mà tôi chắc nếu ai nhìn thấy thì cũng sẽ như tôi vây đó, yêu nó ngay từ cái nhìn đầu tiên, Tôi khóc như đứa bé bị mẹ bỏ quên trong siêu thị .
Thế là ngày mai, tròn môt năm người rời xa tôi…………..
Mọi người đang nó chuyện với nhau râm rang, chợt trông thây tôi đi vào ai cũng im lăng, những đôi mắt cứ nhìn xoáy vào tôi, như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vây
moi người ai cũng mu\uốn xem tôi đem gi đấn cho người cả, môt bó cúc dại trắng đặt lên bàn thờ người
Ba mẹ người nhìn tôi mà nước mắt cư chảy trên gó má của những người trải qua sương gió bảo bùng cuộc đời đã lấy đi đứa con họ hết mực yêu qúy
tôi cuối chào rồi quay lưng đi, không phải đi mà là chạy, chạy như ma đuôi
Chạy tới mộ người, ngôi mộ đã xanh có rồi, và người vẫn vậy, nụ cười tỏa sáng ấm ap cả mùa đông lạnh căm. chợt tôi thắt lòng quá………….Nỗi nhớ khắc vào đá, Từ ngày em ra đi…………….
Tôi cười thât lớn……..và nói rắng : sẽ không có những chuyện đó được. Vì tôi sẽ không bao giờ để họ ra đi, thoát khỏi tôi ca, tôi vẫn tin là vây
Nhưng giờ thì sao chư
Người đã xa tôi, xa thật xa, đi đến nơi mà người được yên bình, hạnh phúc, có những thứ mà người muốn có
có lẽ là người thât sự hạnh phúc khi bỏ tôi mà ra đi, vì ở bên tôi người chỉ có nước mắt và khổ đau mà thôi
Hôm qua của tôi, giống như là môt giấc mơ, giấc mơ của tôi và có người trong đo
Nhưng giấc mơ hôm nay của tôi, chỉ có tôi và tôi, không còn bóng dáng người nửa
Có người bảo sao tôi không hề khóc khi người ra đi? tôi cũng không biêt soa lại vây
hay vì tôi chưa bao giờ thât sự yêu người? hay người không là gì trong lòng tôi cả? hay vì tôi…………tôi quá yếu đuối?
Cố gắng gượng mạnh mẽ trước sóng gió này, che đấu bản thân mình qua lớp bọc hoàn hảo bên ngoài kia
khi người ra đi, tôi có gắng sống gượng gạo để đúng với lời hưa với người trước khi bỏ tôi ra đi. Người đi mang theo cả trái tim tôi đi cùng, từ ngày ây, tôi không còn khóc nưa…… không môt giọt lệ
Tôi bắt đầu cảm nhận được hoàng hôn tím là gì, tôi thích cúc dại từ đó,tôi thích nhâm nhi từng ngụm trà đắng chát, tôi thích tât cả những gì người đó thích ,,,,,,,,nhưng tôi không còn thích người nưa, người bảo không được thích người mà,,,,,,,,,,,,,, tôi bắt đầu sống như chưa bao giờ được sống, ai cũng ngạc nhiên vế tôi
Họ đặt ra bao nhiêu nghi vấn, và tại sao từ ngày người ra đi, tôi lại sống tốt hơn, cười nhiêu hơn, họ bảo tôi đúng là người không ra gì,,,,,,,,”đểu” đó là từ người ta dành cho tôi
Cười…………cười tôi chỉ cười thầm , không nói gì cả
chỉ có người hiểu tôi, và người đó đã đi, tôi không cần ai hiêu tôi nưa, thừa thải
Môt năm người ra đi, tôi giậc mình, tôi mơ về người, hoản loạn,,,,,,,,,,tôi bât khóc khi nhìn tấm ảnh người trên giường,,,,,,,,,,nụ cười tươi như măt trời cuối đong sưởi ấm cả tâm hôn tôi ngày xưa, mà tôi chắc nếu ai nhìn thấy thì cũng sẽ như tôi vây đó, yêu nó ngay từ cái nhìn đầu tiên, Tôi khóc như đứa bé bị mẹ bỏ quên trong siêu thị .
Thế là ngày mai, tròn môt năm người rời xa tôi…………..
Mọi người đang nó chuyện với nhau râm rang, chợt trông thây tôi đi vào ai cũng im lăng, những đôi mắt cứ nhìn xoáy vào tôi, như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vây
moi người ai cũng mu\uốn xem tôi đem gi đấn cho người cả, môt bó cúc dại trắng đặt lên bàn thờ người
Ba mẹ người nhìn tôi mà nước mắt cư chảy trên gó má của những người trải qua sương gió bảo bùng cuộc đời đã lấy đi đứa con họ hết mực yêu qúy
tôi cuối chào rồi quay lưng đi, không phải đi mà là chạy, chạy như ma đuôi
Chạy tới mộ người, ngôi mộ đã xanh có rồi, và người vẫn vậy, nụ cười tỏa sáng ấm ap cả mùa đông lạnh căm. chợt tôi thắt lòng quá………….Nỗi nhớ khắc vào đá, Từ ngày em ra đi…………….