Viên bỏ nhà đi. Đã hai ngày rồi. Cả nhà như loạn cả lên. Ba mẹ rồi cả họ hàng đều tất bật đi tìm nhưng chẳng được gì cả. Dường như Viên đã biến mất khỏi cái thế giới này…
“ Ba mẹ đừng đi tìm con, đừng lo cho con, sẽ chẳng có chuyện gì cả đâu. Với lại ba mẹ chẳng thể nào tìm ra được con đâu. Có một số chuyện con cần một mình để vượt qua. Khi nào thực sự cảm thấy ổn con sẽ về!
Khánh Viên”
Đó là tất cả những gì Viên để lại trước khi chính thức “dạt vòm”. Thật ra đây không phải là lần đầu tiên Viên nổi loạn. Bởi đã từng có lần cô bé nhốt mình trong phòng cả ba ngày liền chẳng nói năng, ăn uống gì hay lang thang nguyên một buổi chiều dưới trời mưa tầm tã….Nhưng tất cả, tất cả đều được gạt qua bởi Viên vẫn luôn cho rằng : “ Nhắm mắt… Khẽ đếm….Tất cả sẽ qua đi”. Nhưng lần này thì khác…..
Đứng trên một ngọn đồi cao, hứng những cơn gió buốt lạnh ngày cuối đông khiến lần đầu tiên Viên cảm thấy nhẹ nhõm sau những ngày vừa qua. Kí ức chợt ùa về, Viên ngỡ rằng chỉ như mới hôm qua…
*
* *
* *
Đó là lần đàu tiên khi phải nhận một cái tát như trời giáng từ chính người ba mà từ nhỏ đến lớn luôn xem Viên như ngọc quí. Mặc dù luôn được sống trong nhung lụa nhưng chưa bao giờ Viên thấy hạnh phúc vì điều đó. Bởi gia đình càng khá giả hơn chùng nào thì Viên phải đối mặt với cô đơn nhiều hơn chừng đó. Tần suất công việc, những chuyến công tác của ba mẹ Viên thường xuyên như cơm bữa khiến họ dường như chẳng có thời gian dành cho cô bé.
Làm sao ba có thể biết ước mơ của Viên là một tiếp viên hàng không? Làm sao mẹ có thể hiểu những tâm sự rất con gái cần được chia sẻ từ cô con gái mới lớn? Đã thế những thời gian ít ỏi dành cho gia đình luôn chìm trong những tiếng cãi vã. Hai người thản nhiên moi móc, mạt sát lẫn nhau mà chẳng hề nghĩ rằng Viên sẽ nghe được. Dường như với họ Viên vẫn là một đứa trẻ…Cho đến một ngày…
– Ba mẹ thôi đi có được không? Con xin ba mẹ đấy! Con mệt mỏi lắm rồi.
Một giây… Hai giây… không khí như đông lại…
– Đi ra ngoài ngay. Đừng xen vào chuyện của người lớn!_ Ba Viên gắt trong cơn giận
– Chuyện người lớn ư? Con không được tham gia sao? Vậy tại sao ba mẹ cứ buộc con phải nghe những điều phi lí ấy?
– Ra ngoài!
– Vâng, con sẽ đi nhưng hãy hứa với con đừng cãi nhau nữa! Ba mẹ có thể hứa không? Không phải vậy không?_ Viên khẽ cười lạnh lùng
Bốp!!!!!!!!!!!!!!!!
– Mày có quyền gì hả? _ Ba Viên thét lên
Viên loạng choạng ngã về sau. Tới lúc này mẹ Viên mới bừng tỉnh, bà chạy vội tới ôm lấy con:
– Anh điên hả? Tại sao lại có thể đánh con? Người sai là tôi và anh cơ mà?
Viên khẽ đẩy mẹ ra, ngơ ngác ngước lên nhìn thẳng vào khuôn mặt tái xanh của ba rồi chạy thẳng về phòng.
– Viên mở cửa đi con, ba sai rồi!
– Mẹ đây Viên, mở cử đi con! Viên!
Tiếng “ Rầm.. rầm” từ cửa phòng rồi tiếng thét của ba mẹ dường như không nằm trong nhận thức của Viên khi ấy.
Một ngày…
Hai ngày…
Đến ngày thứ ba thì ba mẹ Viên không thể đợi được nữa mà phá cửa phòng xông vào… Kết quả thấy Viên vẫn ngồi bất động bên cửa sổ, đôi mắt vẫn vô hồn. Mẹ Viên bật khóc nức nở còn ba vội vàng bế Viên lên giường rồi gọi bác sĩ. Tưởng rằng phải làm công tác tư tưởng trong một thời gian dài nhưng thật bất ngờ khi khỏe lại , Viên xem như chưa có chuyện gì xảy ra…
Bởi sau hai ngày cố gắng Viên cũng đếm được tới con số 1000 sau hàng trăm lần 999…
Tất cả sẽ qua đi….
Nhắm mắt…. khẽ đếm…. lần thứ hai:
“ Tôi không biết nhân vật trong bài viết ấy là ai, nhưng cô ta thật kinh tởm”
“ Một người bạn xấu xa”….
Có rất , rất nhiều comment đại loại như thế trong trang blog của Hà- con bạn thân nhất của Viên. Và dĩ nhiên nhân vật “cô ta” ở đây chính là Viên. Chỉ vì một sự hiểu lầm không đáng có, chỉ vì tin một người khác mà Hà đã khiến cả thế giới của Viên sụp đổ trong tức khắc…..
Cảm giác bị chính người mình tin tưởng nhất phản bội thật đớn đau.
Hụt hẫng…
Chơi vơi….
Hoảng sợ…
Từng cảm xúc trôi qua khiến đầu Viên như muốn nổ tung….
Giận dữ ? Nên chăng? … Ý định trả đũa? Nên chăng?…. Nhưng Viên chẳng làm gì cả, cô bé vẫn lặng im và bình thản bước tiếp.
Cơn mưa đã xóa nhòa đi tất cả hay chính Viên thuyết phục bản thân mình đếm đến 1000….
Tất cả sẽ qua đi….
Nhắm mắt….Khẽ đếm… lần thứ n:
Cuộc sống cứ xoay như một chiếc chong chóng, biết bao điều khó khăn mà Viên phải vượt qua. Có những lúc tưởng chừng như bỏ cuộc nhưng rồi vẫn phải vượt qua, vẫn phải bước về phía trước… vì một lẽ đơn giản: sống là biết vượt qua….
Để được như thế, biết bao lần Viên khẽ đếm…
Tất cả sẽ qua đi…
*
* *
* *
Nhưng lần này dù có cố gắng đến mấy Viên cũng không thể đếm để vượt qua. Ba mẹ quyết định kí vào đơn li hôn. Tất cả đều chấm hết. Nói như cách của ba mẹ thì đó là “ giải thoát cho nhau”. Viên hiểu mình thật ích kỉ khi buộc ba mẹ phải sống với nhau chỉ vì mình. Nhưng điều khiến cô bé shock đến mức quyết định ra đi là từ khi phát hiện ra cả hai đều đang tất bật chuẩn bị cho đám cưới lần hai của mình…
Gió không ngừng gào thét trên ngọn đồi không một bóng người. Khẽ nhắm mắt, thả lỏng cơ thể, tưởng chừng những cơn gió có thể cuốn Viên rơi xuống núi… biết đâu thế lại hay. Viên mỉm cười, dang rộng vòng tay…
Chợt có một bàn tay kéo Viên lại, phải cố gắng lắm để cả hai có thể đứng vững.
Viên mở bừng mắt. Là Triết….
– Sao cậu lại ở đây? – Viên lắp bắp
– Tớ đi tìm cậu! – Triết trả lời như một việc làm hiển nhiên, giọng nói lộ rõ vẻ mệt mỏi.
– Nhưng… sao cậu biết tớ ở đây? Đây đâu phải là Nha Trang? Là…
– Đà Lạt. – Triết hoàn tất câu nói của Viên – Cậu đã từng nói với tớ.
– Khi nào?
“ Tớ sẽ đến Đà Lạt, đứng trên một ngọn đồi nào đó để tận hưởng những cơn gió buốt người, để tâm hồn cảm thấy bình yên khi tớ mệt mỏi, khi muốn từ bỏ thế giới này” – Triết trích dẫn lời Viên
Viên nhíu mày lục lại trí nhớ của mình nhưng vô ích.
– Nhưng sao lại biết tớ ở nơi đây?
– Thực ra cũng mất không ít thời gian. Một cuộc chơi trốn tìm? Có lẽ là vậy. Uhm…Nhờ vào mối quan hệ của ba tớ để tìm tên cậu trong các khách sạn. Rồi khi biết cậu ở đây tớ vội vàng đi ngay. Tớ biết cậu sẽ lên những ngọn đồi gần đây thôi bởi sự siêng năng của cậu chỉ có hạn. Cũng may là trực giác của tớ đã đúng. Chứ không chắc chỉ còn có thể ôm cái xác lạnh ngắt của cậu thôi đúng không?_ Triết đều giọng như kể một câu chuyện bình thường chứ không phải kể về một cuộc hành trình dài. Nhưng Viên biết đằng sau vẻ điềm tĩnh ấy là một cái gì đó đang lẳng lặng thành hình, và có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.
Viên bật khóc. Thật lạ, từ khi biết chuyện cho đến khi lên tới đây chưa bao giờ Viên nghĩ tới việc để rơi một giọt nước mắt. Vậy mà giờ đây trước mặt Triết,Viên lại bật khóc như một đứa trẻ…
– Để tớ ôm cậu Viên nhé! _Triết khẽ hỏi rồi ôm Viên vào lòng.
– Tớ phải làm sao đây? Viên nức nở
– Nghe tớ đây, Viên. Có thể trong mắt ba mẹ cậu đối phương không còn là duy nhất nhưng cậu là duy nhất với họ cậu hiểu không?
– Nhưng làm sao tớ có thể sống một mình trong căn biệt thự rộng lớn ấy bây giờ?
– Cậu sẽ không bao giờ cô đơn! Cậu còn có tớ! – Triết khẽ lau những giọt nước mắt trên mặt cô bạn nhỏ.
– Có thể sao?
– Tin tớ đi. Tớ có thể hứa chắc với cậu điều ấy.
…. Thời gian cứ lặng lẽ trôi đi…
– Mình về thôi! – Viên lên tiếng
– Về? Về đâu?
– Nha Trang. Nhà tớ
– Cậu chắc?
– 999….1000. _ Cả hai cùng khẽ đếm
Triết cùng Viên trở về Nha Trang ngay trong đêm hôm ấy. Khẽ ôm cánh tay, tựa đầu lên vai thằng bạn thân, Viên bình yên say ngủ. Triết mỉm cười, ngập ngừng thổ lộ:
– Tớ tự hứa với bản thân mình chỉ cùng đếm và chỉ để bờ vai của mình cho người bạn gái của tớ thôi! Cậu hiểu không?
Tất nhiên cậu ta đâu thấy được một nụ cười chúm chím khuất sau vành mũ kết… cùng đôi cánh tay siết chặt như “ khẳng định chủ quyền”….
– Ngốc ạ! Cậu cũng đâu biết rằng.. tớ thích cậu!
Đoạn đường về nhà đang xích lại gần hơn….
Và Viên biết…
Tất cả sẽ qua đi….