Kẻ ra đi người ở lại, còn nỗi đau nào đau hơn khi tiễn một người đi, khi phải nói lời tạm biệt từ đây, khi phải xa nhau mãi mãi từ đây.
Ngày mai đây, khi ánh bình minh vừa ló dạng cũng là lúc em sẽ rời xa anh, xa anh mãi mãi. Em ước chi đêm nay đây màn đêm cứ mãi tĩnh mịch cứ mãi một màu đen tối thế này mặc dù em rất sợ bóng đêm nhưng đêm nay em muốn nó trôi qua thật chậm chạp, em còn ước chi cái đồng hồ thời gian ấy nó sẽ ngừng lại mãi mãi. Để anh ở bên em mãi mãi. Nhưng em quá tham lam, tất cả những điều đó đâu thuộc về em, nó đâu tồn tại trong em. Hãy nhắm mắt, cố ngăn đừng cho dòng lệ tuôn rơi khi tiễn người đi.
Ngày mai anh đi rồi, em và anh chẳng còn gì để quyến luyến, bịn rịn mà chia tay nữa. Không phải là tiễn người tại sân bay, không phải chìm trong cảnh nước mắt lênh láng, không phải trao cho nhau lời thẹn non hẹn ước. Rồi anh sẽ lại về. Em không tin điều đó nữa.
Kỷ niệm nơi đây của chúng ta sẽ mãi chôn vùi vào dĩ vãng, nó chỉ sẽ là kỉ niệm của riêng anh, và đối với anh chúng ta chẳng là gì của nhau cả. Cần gì phải chia tay khóc lóc, ỉ ôi, cần gì phải kêu em đợi chờ ngày anh trở về. Đâu phải cái cảnh như trong phim Hàn ấy. Nhưng cho dù em có đợi anh cũng đâu trở về. Anh ra đi mang theo một niềm tin, niềm tin vào tình yêu của anh dành cho người ta.
Ngày mai anh đi rồi, anh đi về một nơi rất xa, rất xa. Em chẳng biết tìm anh ở đâu trong chốn thị thành này, trong chốn phù dung đông người này. Anh đã quay lưng lại tất cả rồi, anh đã quên đi những chuyện đã đến với mình rồi. Giờ anh như một người mất trí, lãng quên khung cảnh hiện tại mà đi tìm một thứ gì đó xa hoa, hư ảo. Hay là anh đang chìm say trong cơn mộng mị, trong cơn men tình, và anh đang say một thứ mà người ta hay bảo rằng đó là thứ thuốc độc giết người.
Anh đi rồi, anh đi tìm một cuộc sống mới cho mình, anh đi tìm một bình yên, đi tìm hạnh phúc cho mình. Anh đang đi tìm, anh đang rượt đuổi tình yêu ấy. Anh đang theo đuổi một thứ tình yêu mà chẳng bao giờ thuộc về anh. Người ấy đã quên anh rồi, người ta đã tìm cho mình được một bến bờ hạnh phúc, vậy tại sao anh còn phải vấn vương người ấy. tại sao anh phải chấp nhận làm cái bóng để bảo vệ cho người ấy, tại sao anh phải hy sinh không quản ngại khó khăn khi chỉ muốn đến bên người ấy làm cho người ấy vui.
Tình yêu trong anh đã quá lớn, anh ra đi anh bỏ mặc cho một người đang ngày đêm thương nhớ anh, sẵn lòng vì anh tất cả. Anh đi thật rồi, giờ anh đang ở chốn phương nào, nơi đây em cũng yếu mềm, em cũng rất cần bờ vai vững chắc ấy của anh. Em rất cần những lời động viên an ủi của anh khi em đang trong tình cảnh khó khăn này.
Anh đi thật rồi, anh đi mà chẳng trao em lời chào tạm biệt, anh đi mà cứ thẳng bước tiến về phía trước, chẳng bao giờ anh ngoái đầu lại chào em, ngoái đầu lại nhìn những giọt nước mắt em đang rơi vì anh.
Anh à, mặc dù đã biết anh ra đi, không biết ngày nào anh trở lại nơi phương này, nhưng sao em vẫn cố chờ mong, nhưng sao em vẫn mong gặp lại anh, gặp lại nụ cười hạnh phúc của anh. Cầu mong anh sẽ bình yên nơi đấy.
Anh ra đi bỏ lại nơi đây một biển trời thương nhớ.