Chúng ta bên nhau thì những hạnh phúc cũng chẳng thể lấp đầy những khoảng trống trong nhau được. Em và anh mãi vẫn chỉ là người dưng, hờ hững đi qua nhau.
Anh vẫn thường hay nói rằng “nơi đâu anh cũng nhìn thấy em” nhưng đó chỉ là hình ảnh của em, những hình ảnh ấy ngập tràn trên blog, facebook, có thể có trong laptop hay điện thoại của anh, nhưng đó cũng chỉ là hình ảnh chứ đâu phải con người em. Và nếu một ngày em bỗng dưng biến mất, anh vẫn sẽ nhìn thấy những hình ảnh quen thuộc đâu đó hoặc vô tình bất chợt anh nhìn thấy một vóc dáng vụt qua có vẻ giống em lắm. Cuộc đời có hàng ngàn câu có thể như vậy nhưng có những khoảnh khắc, những điều duy nhất mà thôi.
Giây phút này đây hay giây phút đầu anh gặp em của ngày hôm qua, cảm xúc đó chỉ có thể có một. Cuộc sống hàng ngày chúng ta có quá nhiều tâm trạng, cung bậc yêu thương giận hờn nhưng điều đó cũng chỉ xảy ra một lần vào một thời điểm. Vậy nên em hiểu rằng có những khoảnh khắc nếu ta buông tay là vĩnh viễn. Phải chăng em sợ mình hối tiếc? Dường như là vậy, cuộc đời em đến hôm nay chưa phải là lúc kết thúc nhưng em không muốn mình phải nuối tiếc một điều gì, có chăng chỉ là vì đã để nó qua đi.
Em không hối tiếc khi mình đã yêu anh nhưng em không tìm được sự bình yên bên anh. Bao ngày bên nhau là bấy nhiêu ngày em bất an và suy nghĩ miên man, ngày mai sẽ thế nào, đi đến đâu? Cuộc tình này dù ngay từ đầu em chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ xảy ra nhưng em đã bước và sống một cách chân thực nhất, đó là sự lựa chọn của em. Cuộc đời đâu ai biết trước ngày sau thế nào nên đừng suy nghĩ nhiều mà hãy sống trọn vẹn hôm nay trước đã, nhưng với anh và em, hai chữ “trọn vẹn” ta phải sống thế nào đây?
Anh từng nói với em rằng có lúc anh đã muốn sẽ biến mất khỏi cuộc đời em, không bao giờ gặp lại nữa, mặc kệ phải sống đau khổ thế nào nhưng anh không làm được. Em cũng vậy, với những khoảnh khắc tuyệt vọng em chỉ biết giữ lại cho riêng mình. Với những giọt nước mắt rơi hàng đêm, với khuôn mặt rạng rỡ hạnh phúc dù đã cố diễn em vẫn không thể giấu được nỗi buồn qua ánh mắt; cả những điều tổn thương vô tình anh mang đến, đáng lẽ em phải đủ lý trí đủ mạnh mẽ để có thể lìa xa anh. Vì vậy, em chỉ biết trách mình yếu đuối không thể làm được điều đó, em chỉ biết ước rằng em chưa từng gặp anh. Thử hỏi cuộc sống này nếu ta ước gì được nấy thì còn đâu những đau khổ, còn đâu những hạnh phúc vỡ òa, nên giờ em chỉ sống với cuộc sống không ngày mai với cuộc tình này.
Nếu em chỉ có thể nghĩ đến đây thì mọi chuyện sẽ cứ êm đềm trôi, ngày vẫn qua ngày, mặc kệ ra sao ngày sau cũng được. Nhưng em không thể sống được vậy, chúng ta bên nhau thì những hạnh phúc cũng chẳng thể lấp đầy những khoảng trống trong nhau được. Em và anh mãi vẫn chỉ là người dưng, hờ hững đi qua nhau. Chúng ta nếu có đi qua nhau thì chẳng thể hững hờ nữa rồi nên em sẽ phải chọn, chọn một ngày em bỗng dưng biến mất.
Nếu có một ngày như vậy, anh sẽ đau buồn lắm, sẽ xót thương như những người thân và bạn bè quý mến em. Em biết anh sẽ buồn hơn họ nhưng có lẽ sau đó anh sẽ bình yên hơn với cuộc sống của mình. Và một nơi nào đó em cũng có riêng cho mình một cuộc sống mới, hoàn cảnh mới. Phải chăng em và anh vẫn không thể xa nhau chỉ vì chúng ta luôn hiện diện trong cuộc sống của nhau?
Nhưng nếu một ngày em bỗng dưng biến mất, những gì xung quanh anh chỉ còn là những hình ảnh, vóc dáng, kỷ niệm nào đó chứ không phải là con người em và những gì không thật chắc chắn sẽ không tồn tại lâu. Nếu một ngày em bỗng dưng biến mất, anh sẽ chẳng bao giờ gặp lại em thêm một lần nữa dù rằng ký ức và những gì liên quan sẽ chẳng cách nào em xóa bỏ được chúng.
Nếu một ngày em bỗng dưng biến mất, em mong anh hiểu rằng, khi ta nói yêu thương ai hãy đảm bảo sống trọn vẹn với điều đó, vì khi mất đi rồi nó mãi mãi để lại một vết sẹo khắc sâu trong tim. Và nếu một ngày em bỗng dưng biến mất, mong anh hiểu rằng, khi yêu thương một ai em cũng chỉ muốn được bên cạnh, được quan tâm và chia sẻ cuộc sống cùng người đó và việc rời xa là điều hối tiếc mà em phải chọn.