Tớ đứng trước lớp học vẽ, đợi một dáng người , một gương mặt quen quen sẽ bước ra… Tớ đã đợi cậu suốt cả buổi chiều hôm đó, hi vọng sẽ gặp cậu để nói lời chào tạm biệt. Nhưng … Có lẽ hôm đó cậu không tới lớp, vì một lý do nào đó? Thật đáng tiếc ,tớ và cậu chẳng bao giờ có thể là bạn của nhau được nữa.
“ Thanh Hóa” à! ( cho tớ gọi cậu là “Thanh Hóa” nhé, vì tớ thậm chí còn chưa biết tên cậu). Chắc bây giờ cậu đã trở thành sinh viên năm I, khoa Kiến Trúc, trường ĐH Xây Dựng rồi.
Không biết cậu có còn nhớ tớ không nhỉ? Cậu có còn nhớ một buổi sáng mùa hè, lớp học vẽ cô Thịnh và một con bé nói giọng miền Trung nằng nặng… Cậu có còn nhớ cái đứa mới tập tành học vẽ, chốc chốc cứ ngẩn người ra nhìn cậu vẽ và lóng ngóng đến khổ sở vì không biết cách gọt bút chì… Cậu có nhớ cái đứa cứ tíu tít kể về ước mơ làm nhà thiết kế thời trang, về ĐH Mỹ Thuật Công Nghiệp, trong khi đang ngồi luyện thi …ĐH Xây Dựng với cậu( Chắc lúc ấy cậu cười tớ thối mũi). Cái đứa mà cậu đã ngồi cạnh ấy, bên cái cửa sỗ đầy nắng ấy… Con bé mà cậu đã nhiệt tình bày cách vẽ, nhiệt tình gọt bút chì hộ, và nhiệt tình chờ tớ vẽ xong đề cùng về… Con bé ấy là tớ, là đứa đã ngồi gần cậu suốt cả buổi học, gần 5 tiếng đồng hồ, nói đủ thứ chuyện trên trời, mà bọn mình chẳng thèm hỏi tên nhau, chỉ toàn xưng “cậu- tớ”.
Có lẽ bây giờ cậu không nhớ nữa đâu nhỉ? Hai năm rồi mà! Lúc ấy là hè lớp 11,bây giờ đã là sinh viên Đại Học . Hai năm đủ để cậu quên một con bé không biết tên, dễ như ăn kẹo ấy!
Nhưng thật lạ là tớ lại không quên được cậu. Bởi cậu là người bạn duy nhất tớ quen được trong lớp luyện thi đông đúc và xa lạ ấy.Bởi tớ đã thôi học vẽ, buổi học hôm ấy là buổi học vẽ cuối cùng của tớ. Mọi việc đến quá bất ngờ, và tớ đã không kịp nói với cậu một lời chào, không kịp hỏi một cái tên , một dòng địa chỉ… Thật đáng tiếc!
Cuộc sống luôn có những ngả rẽ mà ta không ngờ tới được! Vì thế mà kỉ niệm về những ngày học vẽ, về Hà Nội…, cả cậu nữa, tớ sẽ cất giữ trong tim, sẽ chẳng bao giờ tớ có thể quên được.
“ Tớ về nhé! Hẹn gặp lại cậu ngày mai”- Tớ vẫn nhớ như in giọng nói của cậu, cả nụ cười dễ mến khi cậu chào tớ ra về. Uhm… Tiếc rằng ngày mai mà cậu nói đã không bao giờ đến…
Không biết hôm đó cậu đến lớp có chờ tớ như tớ đã chờ cậu chiều hôm trước không nhỉ?
Cho đến bây giờ, tớ vẫn hi vọng một ngày nào đó gặp lại cậu. Hi vọng cậu đọc được những dòng chữ này, và sẽ nhận ra tớ.