Sở thích của tôi là được viết ra những gì mà mình nghĩ thích làm những làm những điều hơi điên khùng 1 tý vậy mới là style của tôi. Nhớ thời đi học được mệnh danh là “khùng” nhất mà, nhiều khi ngồi ngẫm lại cũng vui vui cái biệt danh ấn tượng mãi đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ mỗi khi về trường. Gặp lại bạn bè cũ bỗng gọi to “Trang khùng, về hồi nào vậy?” ngượng khắp người với biệt danh khủng khiếp kia…. Trong cuộc chơi với bạn bè tôi đối với bạn bè đều rất fairplay nhé, tôi không tự bốc bản thân. Bạn có thể kiểm chứng lại điều này khi tiếp xúc với tôi 1 lần sẽ rõ…Tôi rất tự tin bản thân nhều khi gọi là chảnh theo như mọi người vẫn nói thế đánh giá về tôi.
Khi còn đi học tôi có mối quan hệ tốt với mọi người xung quanh, đi khắp nơi giao du bạn bè khắp trường chân của tôi là đi bạn không thể tả nổi đâu. Quen biết nhau thì nhiều mà tìm được người bạn tốt, tri kỷ với nhau thì khó tìm phải trải qua thời gian lâu dài mà vung đắp như trồng 1 cái cây, phải có ươm mầm, gieo hạt, chờ ngày nảy hạt, bón phân tưới nước…và chăm sóc chờ ngày ra hoa kết quả thu hoạch.
Câu chuyện của tôi sắp kể bạn sẽ có thể sẽ rất mập mờ về cái tình bạn quan niệm của tôi. Khi hồi học cấp 3 tôi có quen biết 1 người bạn học cùng trường. Tôi xem nó như là 1 người bạn thực sự đã quen từ lâu, thân nhau kể cho nhau những riêng tư của nhau. Tôi hay nói nhiều lắm về chuyện riêng tư khi mà thực sự bạn bè muốn nghe và có thể chịu đựng cái tính ngông của tôi. Chúng tôi thân dần hơn từ những ngày học ở trường, tuy là không cùn lớp nhưng khi có bài tập gì khó tôi thường nhờ nó giải giùm cho tôi…3 năm học chung trường đã gắn kết tình bạn kia.
Mỗi buổi chiều cuối tuần tung tăng áo dài ngồi lê ở quán cốc chè, bánh lăn, sinh tố, trái cây…đi dưới mưa to mà không có áo mưa. Tôi xem nó như 1 người thân trong nhà, như em gái của tôi vì nhà tôi là út rồi tôi uớc có 1 đứa em gái để mà tâm sự những buồn vui với nhau. Nó to con như con voi ấy, 1.75m đấy mỗi lần đi với nó như là 2 má con :D…
Thân nhau là thế, biết nhau là thế…tôi thật không ngờ nó suy nghĩ cái gì tôi không biết đến khi cuối năm cấp 3 nó lại xem tôi như kẻ thù trở mặt. Luôn né tránh tôi không gặp tôi dù chỉ 1 lần, năm cuối cấp mà chuẩn bị thi tốt nghiệp cắm đầu vào lo mà học ôn thi. Đây là thời điểm nước rút sang 1 cấp mới 1 giai đoạn mới nên tôi phải cố gắng dù lòng bị hụt hẫng nối ấm ức suốt ngày. Có thể tôi đối xử tốt với nó hơn những người bình thường nên nó xem tôi như khác thường. Nó không tin tôi đối xử tốt với nó như là nó nghĩ, tôi như 1 đứa con trai ấy phong cách tomboy đơn giản. Tôi thiết nghĩ chắc do nó xem tôi như 1 đứa bệnh hoạn của XH chăng, bê đê à? Tôi cười mỗi khi nghĩ đến, đây là điều mà tôi thường suy ngẫm và cười khi đó có ai nói tôi bị bệnh kia.
Tôi luôn quan trọng cái tình bạn chân thành và tôi đã khóc nhiều vì nó nhiều lắm, tôi có khùng lắm phải không? Ừ tôi sẽ trả lời với bạn rằng tôi khùng là vì cái gọi là bạn bè kia. Nhiều lúc cãi nhau thôi mà đêm về ngủ vẫn còn khóc, vì đặt yêu thương cho nó nhiều quá mà làm hại bản thân. Khi yêu thương 1 ai đó thật nhiều sẽ làm bạn hụt hẫng thật nhiều. Sau khi ra trường mỗi đứa mỗi nơi, tôi đã tốt nghiệp cấp 3 và nó vẫn thế. Nghe đâu nó lên SG học đại học còn tôi ở lại tỉnh mà học cao đẳng, tôi vẫn thường theo dõi tin tức của nó mặc dù ngoài mặc tôi không nói gì? Sau này lên đại học tôi đã không xem ai là bạn thân cả? tôi vẫn còn sợ cái tình bạn kia đặt nhầm người tôi lại mang cái nỗi ấm ức nữa à? Quá đủ rồi cho cái bạn bè kia….một ngày lang thang trên net tôi bất chợt biết được cái nickname của nó trên Facebook tôi đã vội vàng kết bạn làm quen.
Nhận được kết bạn nó cũng giả vờ chấp nhận mặc dù không muốn tý nào? Đã qua 2 năm sau cái lần cuối cùng mà tôi và hiểu lầm nhau đến tận lúc ấy. Tôi vẫn chưa nhận được câu trả ời chính xác “vì sao và vì sao mày im lặng?”. Vẫn là hỏi thăm sức khỏe vu vơ 8 chuyện mà thôi. Người ta thường nói “Người nào biết quý trọng tình bạn thì mới tìm được tình bạn thật sự”…Mấy ngày hôm sau tôi bỗng nhận được nhận ra rằng trên FB đã không còn kết bạn giữa tôi và nó nữa rồi. Tôi giận rung người khi biết rằng nó chặn tôi lại rồi, không cho tôi tương tác nữa rồi. Biết làm gì bây giờ, tự nhìn mà cười bây giờ không còn từ nào miêu tả cảm giác lúc ấy nữa rồi. Quá đủ rồi chăng…người ta không xem mình là bạn thì cũng chẳng sao.
Từ thời gian đó đến bây giờ là gần 3 năm rồi, ngồi viết lại những dòng này tôi nghe bài “gọi tên tôi nhé bạn thân hỡi!” mà nước mắt ngấn lệ tuôn rơi trên bàn phím.
“Gọi tên tôi nhé bạn thân hỡi,
Có tôi luôn cùng chia sớt
Để rồi ta lại có thêm niềm tin….”
Có tôi luôn cùng chia sớt
Để rồi ta lại có thêm niềm tin….”
Tôi cảm xúc là thế, cứng rắn là thế, nhưng trong 1 phút nào đó tôi vẫn mang đầy cảm xúc, tôi yêu mưa là luôn yêu thương tất cả bạn bè của tôi, 1 lần đau làm tôi khôn còn tin ai cả, ngay cả bản thân của tôi cũng không tin tưởng tôi….
Đi khắp nơi nơi trong bốn bể
Tìm người tâm giao trao cảm xúc
Chân thành chia sẻ sao quá khó
Một lần đau mãi mãi còn vết sẹo dài
Gửi cho bạn của tôi, người luôn quý….