Người con gái mạnh mẽ trong em đã biết “lạnh” khi thiếu anh, yếu mềm khi không có anh bên cạnh.
Khi em buồn, khi em muốn được khóc thật to, em ước có anh ở bên. Em sẽ trút nỗi bực dọc, những khó chịu âm ỉ trong lòng, để em dựa vào vai anh mà khóc cho thỏa, cho cạn nỗi buồn, cho vơi đi những ấm ức…
Em cần một điểm tựa, để mỗi lúc tâm hồn em trống rỗng, chênh vênh, có anh ở bên, sẻ chia, cho em một bờ vai vững chắc, trao cho em cảm giác an toàn và em có thể khóc ngon lành trong vòng tay ấy… bình yên…
Em cần một điểm tựa, để những lúc tưởng chừng như em sẽ gục ngã trước những thất bại, trước sóng gió của cuộc đời, em có anh, nâng em dậy. Nắm lấy bàn tay thô ráp ấm áp ấy, em biết mình không lẻ loi, cô độc. Anh mang đến cho em sự dịu dàng, truyền cho em niềm tin và hơi ấm. Em biết có một đôi tay dắt em đi bão tố của cuộc đời.
Em cần một điểm tựa, để sau những giây phút có thực ở hiện tại, bon chen với cuộc sống gấp gáp, xô bồ, được bên anh yên bình lặng ngắm chiều hoàng hôn đỏ thắm, thả chân trần trên bãi cát mịn màng, mặc cho sóng vỗ về, mặc cho gió hát …
Em cần một điểm tựa, để những khoảnh khắc yếu lòng, trong chốc lát thôi một ai đó có thể làm em đi sai đường, em biết mình vẫn có anh, ở đó, chờ đợi và sẵn sàng giang rộng cánh tay đón em vào lòng. Để được nũng nịu, để được anh nựng bằng những lời có cánh, để em thấy mình thật nhỏ bé và để em biết mình đang được chở che.
Em cần một điểm tựa, để những khi thấy nhớ, lạc lõng ở thế giới của mình, em có anh, điện thoại cho anh, nghe giọng nói của anh, để làm phiền giấc ngủ mà anh chẳng hề cáu giận, chỉ cười hiền nói chuyện với em, an ủi và ru em giấc ngủ êm đềm.
Em cần một điểm tựa, để khi những buổi như mưa chiều nay, lạnh buốt toàn thân, ước chi có một cái ôm thật chặt để lòng em lại ấm, không còn sợ mưa gió bão bùng ngoài kia. Để em biết ấm áp trong trái tim anh!
Ừ thì, em vẫn cố chấp, em mạnh mẽ, em chẳng cần ai bên mình…
Ừ thì, em biết cách kiềm chế cảm xúc, em biết tìm những thú vui để cuộc sống của em chẳng bao giờ bị nhàm chán bởi những lo toan tầm thường những xô bồ náo nhiệt ở ngoài kia…
Ừ thì, em chẳng phải buồn nhiều đâu. Nếu một ngày kia anh không còn bên em nữa, mặc cho những năn nỉ, mặc cho những giận hờn, mặc cho anh níu kéo, em buông tay và để anh ra đi…
Nhưng rồi, có một lúc nào đó, trong khoảnh khắc ngắn ngủi một mình, em lại thấy mình cô đơn lạc lõng. Em sẽ làm gì đây, khi bên mình không có anh, em cũng chỉ là một cô gái yếu đuối sợ sệt cái cảm giác cô độc…
Em trở về nhà bơ vơ với bốn 4 tường im lặng như tờ, trống rỗng trong thế giới của chính mình và rồi nức nở như một đứa trẻ bị bỏ rơi…
Người con gái mạnh mẽ trong em đã biết “lạnh” khi thiếu anh, yếu mềm khi không có anh bên cạnh. Vẫn nhớ, và yêu anh nhiều lắm! Vì em biết …