Thằng bạn khi biết tin hắn sắp chuyển công tác ra Hà Nội đã có nhã ý giúp “song hỷ lâm môn” bằng cách giới thiệu hắn với cô em họ của người yêu nó. Vẫn đang bàn giao nốt công việc trong đó nên hắn chỉ có thể tiếp nàng qua điện thoại, tin nhắn và mail. Và hắn thầm biết ơn thằng bạn vô cùng vì giúp hắn quen được cô nàng rất cá tính và đáng để dành thời gian.
Hắn bước vào và một người quay ra, hắn cầu mong không phải nàng, nhưng đúng là nàng thật, con tim hắn như xìu xuống vì thất vọng.Họ nói chuyện qua lại mãi mà không hề chán. Nàng có vốn hiểu biết phong phú nên đôi lúc còn khiến hắn bối rối và nể nang. Nàng đáng giá như thế nên hắn cũng hết sức tỏ ra lịch thiệp, nhã nhặn để còn có giá không kém. Nàng có vẻ kết hắn nên tiếp chuyện khá cởi mở nhẹ nhàng. Hắn mừng vui khấp khởi, dự định ra Bắc ngay lập tức phải đến gặp nàng…
Hắn và thằng bạn cùng đến nhà bạn gái nó, nàng đang ở đó và tim hắn đập thình thịch khi nghe giọng hai cô gái đang ríu rít trong bếp.
Hắn và thằng bạn cùng đến nhà bạn gái nó, nàng đang ở đó và tim hắn đập thình thịch khi nghe giọng hai cô gái đang ríu rít trong bếp.
Nàng nom giản dị với mái tóc không cầu kỳ, được buộc túm lên bằng dây thun. Tuy có nét, nhưng da nàng không được trắng và trên mặt còn lấm tấm nốt tàn nhang, nói chung nàng chả có vẻ gì như hắn tưởng tượng. Quần áo nàng mặc gọn gàng song không hợp mốt lắm, lại chẳng có biểu hiện nào là hay trang điểm, hoặc biết chăm chút cho bản thân. Hắn cố giấu sự ngán ngẩm, nở nụ cười xã giao rồi bắt tay nàng như một người bạn. Nàng mỉm cười chào lại, nghe giọng nàng hắn thấy nhẹ nhõm và thầm nhận xét: “Người khôn nói tiếng dịu dàng, dễ nghe”.
Vừa lúc đó chủ nhà bê đĩa bánh ra mời, rồi chỉ sang nàng: “Tác giả của những chiếc bánh đây, em chỉ phụ họa thôi đấy”.
Chà, nhìn đã thấy hấp dẫn rồi, hắn không nén nổi thèm thuồng liền nhón tay cầm chiếc bánh lên ăn. Ngon quá, chưa bao giờ hắn được ăn thứ bánh nào dẻo và đậm đà thế, người tay “dùi đục” hẳn chẳng thế làm được tác phẩm hay ho nhường này, hắn thấy đôi chút khâm phục.
Ăn xong thì mọi người rủ nhau lướt phố, dẫn hắn đi thăm thú Hà Nội. Lúc nàng ra xe hắn sững sờ nhận thấy nàng có đôi chân bên thấp bên cao, tập tễnh trên một đôi bốt không được mới, nom thật… Hắn thở dài thầm suy tính, rồi tự đe mình: “Ừ thì khéo tay, ừ thì giọng nghe du dương, ừ thì có giỏi giang, hiểu biết nhưng cũng không thể “gỡ bàn” hộ cho “mặt tiền” cùng cái chân cà nhắc kia được”.
Suốt buổi hẹn hò, hắn tỏ ra không quá vồ vập, thậm chí chỉ toàn gợi chuyện và hỏi han vợ tương lai của thằng bạn, vẻ như cố chứng tỏ cho nàng thấy đừng trông chờ gì vào hắn, hiển nhiên nàng nhận ra điều đó nên buổi đi chơi kết thúc sớm hơn dự định. Hắn lấy lý do mới ra Bắc nên lắm việc cần giải quyết quá, còn chẳng có thời gian mà check mail mỗi ngày nên nếu cần gì nàng a lô cho hắn. Tất nhiên nàng chẳng bao giờ vô duyên gọi điện chèo kéo hắn làm gì. Hắn biết điều đó nên mới “phũ phàng” vậy. Hắn chẳng thèm hé răng trách thằng bạn đểu, mai mối láo, dù trong lòng cũng bực nó nỡ làm mất thì giờ.
Bẵng đi đến nửa năm, hôm gặp nàng tại đám cưới đôi bạn kia, hắn suýt không nhận ra nếu không phải nàng chào trước, với giọng êm ái nghe quen quen. Nàng như lột xác hoàn toàn, đẹp rực rỡ với mái tóc quăn, có lọn được nhuộm màu hạt dẻ ánh lên trong nắng, rất hợp với khuôn mặt, cùng bộ váy liền, màu kem tôn da và những phụ kiện mà hắn tin, chỉ người tinh tế mới có thể kết hợp khéo léo được như nàng…
Hắn choáng ngợp thực sự và trước khi chào ra về không nén nổi tò mò liền ghé tai chú rể hỏi: “Nhìn khác thế, hôm đi chơi tao thấy cô nàng đi tập tễnh cơ mà”. “Mày trù úm người ta vừa thôi. Ai bảo chân tập tễnh, chắc đau hoặc giả vờ thế nào ấy chứ, mọi khi con bé vẫn xinh xắn, cuốn hút như thế mà”, rồi thằng bạn đểu nháy mắt: “Hôm đó, có lẽ là một phép thử chăng?”.
Hắn tỉnh ngộ và tin rằng mình là tên đại ngốc.