“Giả sử chúng mình ngày ấy yêu nhau thì sao nhỉ?”
“Thì chắc chẳng còn đến bây giờ nữa”
***
“Tại sao vậy? Có vẻ thư Hoài không tin lắm vào khả năng gìn giữ hòa bình của Hoài và người ta ư?”
“Ừ, có lẽ vậy!”
Im lặng.
“Hoài và Tuấn dạo này sao rồi?”
“Cũng tốt! Còn Hoàng? Em tóc vàng vẫn ổn chứ?”
“Vẫn ổn!”
Im lặng.
Hoài miết tay vào thành bàn. Lâu lắm rồi cô mới gặp lại Hoàng. Dễ chừng năm năm.
Ngày ấy như chưa xa lắm, năm năm trước, Hoài nhớ, hôm ấy nhằm dịp sau tết thế này này. Và Hoài nhớ thì hôm ấy cũng chính là ngày Valentine. Năm ấy cả hai đều đang học lớp 12. Hoàng gọi điện rủ Hoài đi uống nước. Hồi ấy khái niệm về ngày Valentine còn mù căng chải lắm, Hoài nhận lời mà không biết rằng ngày này dành cho những người đang yêu.
Hai người hẹn nhau gặp nhau ở một quán cà phê nhỏ không tên trên đường Lý Thường Kiệt. Hoài đến muốn mất hai mươi phút. Hoài chưa kịp xin lỗi thì đã ngơ ngác với một bông hồng to sụ. Hoàng lúng búng nói gì ý nhỉ? À phải, “tặng Hoài nhân ngày lễ tình yêu, Hoàng muốn nói với Hoài là Hoàng yêu Hoài”. Vậy thôi! Đấy là câu tỏ tình đầu tiên trong đời Hoài nhận được. Sau này và còn vài lần nữa Hoài được nhận những lời tương tự nhưng cái cảm giác với Hoàng thì chỉ duy nhất một lần đó. Hoài không nhớ hôm ấy Hoài đã nói gì, chỉ biết sau hôm ấy hai đứa trở nên ngại gặp mặt nhau hơn.
Cho đến bây giờ, sau ba năm, Hoài vẫn không hiểu tại sao hôm ấy Hoài lại từ chối Hoàng. Rất rõ ràng là Hoài cũng có cảm tình với Hoàng nhé! Có lẽ là do Hoàng vội vã quá và lúc ấy đang là lớp 12 chuẩn bị thi đại học. Mà nếu ngày đó Hoàng cũng như Tuấn về sau này, đó là ôm chặt lấy Hoài và đặt một nụ hôn ngay sau khi ngỏ, có lẽ Hoài sẽ không từ chối được đâu. Đằng này, Hoàng nghe Hoài nói xong, mặt xịu như bánh đa ngấm nước và cuối cùng thì…
“Nghĩ gì vậy?”
“À, về ngày xưa thôi!”
“Hoàng cũng vậy!”
“Hồi ấy buồn cười nhỉ?”
“Ừ! Hôm ấy Hoài mặc cái áo màu bộ đội”
“Người ta cũng chẳng nhớ nổi nữa”
Không biết bây giờ Hoàng có còn yêu mình không nhỉ? Hoài nghĩ vẩn vơ rồi tự cười giễu mình hay tưởng tượng. Hoàng đã có bạn gái rồi còn gì? Bạn gái Hoàng xinh hơn Hoài nhiều. Vả lại Hoài cũng vậy, Hoài đã có Tuấn. Tuấn rất yêu Hoài, rất tốt với Hoài. Hoài cũng vậy, rất yêu và thậm chí còn phục Tuấn. Hôm nay đi họp lớp, Tuấn đi theo đến tận cổng trường rồi mới quay về cơ quan của Tuấn.
“Nhanh nhỉ? Vậy mà cũng đã năm năm rồi nhỉ?”
“Ừ, năm năm”
“Bao giờ Hoài cưới?”
“Chắc sang năm! Còn Hoàng?”
“Cũng còn lâu! Ba đến năm năm nữa cơ!”
Im lặng.
Hoài cứ miên man đi theo ý nghĩ về Hoàng, về câu “giả sử ngày xưa…” của Hoàng. Cho đến lúc về, Hoài cũng chẳng hiểu vì sao nữa, Hoài hỏi:
“Hoàng có tưởng tượng ra chuyện chúng mình khi yêu nhau không?”
Hoàng thần người ra một lúc:
“Người ta tin rằng chúng mình sẽ rất ổn cho đến khi nó… hết ổn”.
Cả hai cùng cười nhưng Hoài thấy được, cảm thấy được dường như trong mắt của cả hai đứa có gì đó như thể là sự trìu mến pha lẫn chút tò mò, tò mò một cách tha thiết.
***
“Em không sao chứ?”
“Dạ em sao ạ?”
“Anh thấy em có vẻ đang nghĩ cái gì đó?”
“Không, không có!”
“Ừ, không có thì tốt, nếu có gì thì cứ nói với anh nhé! Hai cái đầu luôn tốt hơn là chỉ có một cái mà”
“Vâng!”
Hoài khẽ ngả đầu vào lưng Tuấn, lắng nghe mùi của Tuấn. Cái mùi quen thuộc đến nao lòng. Suốt bốn năm yêu nhau, Hoài nhiều lúc tưởng chừng như nhớ đến òa khóc mùi của Tuấn. Có những lúc bên nhau mà cũng nhớ nhau đến ứa nước mắt. Còn Hoàng thì sao nhỉ? Thôi, đừng nghĩ linh tinh nữa! Hoài sẽ ôm siết eo Tuấn.
Thời tiết mùa xuân thật dễ chịu, những cành cây nhu nhú lộc biếc và lại càng mướt mát hơn bởi những giọt mưa phùn lất phất bay. Con phố dài hút mờ như sương. Phố đẹp như tranh thủy mặc. Mai đã lại Valentine rồi. Mai. Phải, mai! Chợt Hoài thấy cồn cào một nỗi gì như thể nỗi đợi chờ mông lung. Tuấn đang say sưa kể về những người cùng công ty của Tuấn, về chuyện công việc. Hoài nghe câu được câu chăng. Khuôn mặt Hoàng cứ ẩn hiện trong suy nghĩ của Hoài như mạng nhện. Khuôn mặt Hoàng của năm năm trước khi tặng hoa hồng cho Hoài. Đôi mắt Hoàng nhìn Hoài hôm họp lớp, tha thiết, trìu mến và cả sự tò mò đầy khao khát.
“Hoài à?”
“Dạ!”
“Sao vậy? chắc chắn có chuyện gì phải không?”
“Không ạ!”
“Nếu em không muốn nói thì thôi vậy!”
Tuấn thở dài.
Hoài thấy mình tệ thật. Hoài cũng thở dài. Cả hai im lặng cho đến lúc về đến ngõ nhà Hoài. Tuấn khẽ chạm lên môi Hoài:
“Hôm nay em có chuyện gì phải không?”
Hoài cúi mặt:
“Không có! Em chỉ hơi mệt một chút thôi! Em đi nghỉ đây! Anh về sớm nhé! Về đến nhà thì nháy máy cho em biết! Bye!”
Tuấn gật đầu:
“Mai 8h tối anh qua nhé!”
Hoài thảng thốt, một thoáng, rồi gật đầu bỏ chạy vào trong nhà. Lúc rẽ khúc ngoặt, Hoài đứng lại và thở hổn hển, chờ cho đến khi tiếng bật lửa của Tuấn vang lên và sau đó là tiếng nổ máy xe. Tuấn đi. Hoài ngồi thụp xuống đất và khóc ngon lành.
***
Quán vẫn vậy. Cái bàn mà hai đứa hôm ấy ngồi vẫn để trống. Hoài ngồi vào chỗ của mình năm năm trước. Chợt thấy ấm lòng kỳ lạ. Giọng Hoàng đâu đó vang lên. Rất gần mà như xa xôi. Hoàng đọc thơ của Hoàng.
“Quán thì cũ vẫn xưa thôi
Miết tay thành ghế vọng lời em thưa
Rằng hôm ấy buổi nhằm mưa
Cho câu yêu ướt run lùa ngực nhau
Bây giờ tôi đấy em đâu?
Bây giờ quán đấy, váng đầu hơi xưa
Rằng cà phê đủ đắng chưa?
Cho xanh xao kỷ niệm ùa vào đêm
Rằng ghế, bàn, nến và tim
Có còn hơi của rất mềm lời yêu…”
Miết tay thành ghế vọng lời em thưa
Rằng hôm ấy buổi nhằm mưa
Cho câu yêu ướt run lùa ngực nhau
Bây giờ tôi đấy em đâu?
Bây giờ quán đấy, váng đầu hơi xưa
Rằng cà phê đủ đắng chưa?
Cho xanh xao kỷ niệm ùa vào đêm
Rằng ghế, bàn, nến và tim
Có còn hơi của rất mềm lời yêu…”
Hoài chuếnh choáng như người say. Giọng của Hoàng vẫn vang vang trong đầu Hoài:
“Hoài ơi!”
Hoài thấy Hoàng đang đứng trước mặt mình. Vòng tay của Hoàng ôm Hoài vào lòng. Hơi ấm rõ rệt lắm! Hoài cảm thấy mình sắp nghẹt thở đến nơi mất vì bị siết. Giọng Hoàng run rẩy:
“Người ta yêu Hoài lắm!”
Hoài bừng tỉnh. Là Hoàng thật bằng xương bằng thịt chứ không phải trong tưởng tượng. Hoài muốn vùng ra nhưng lại ôm siết Hoàng lại. Hoài muốn tỉnh dậy nhưng lại nhắm mắt mê man đi. Cứ thế, cứ thế, cuốn đi, cuốn theo. Tưởng chừng không dừng lại được. Những nụ hôn như muốn nuốt chửng nhau. Hoài như không còn kiểm soát được mình nữa vậy. Nước mắt Hoài làm mặt cả nụ hôn. Ướt đầm đìa. Cứ thế, cứ thế, cứ cuốn đi, cuốn theo. Hoài không còn biết trời trăng gì nữa. Cho đến khi cả hai buông nhau ra nhường chỗ cho sự lúng túng.
“Tại sao lại ra đây làm gì?”
“Tại sao lại không được ra?”
“Nhưng ra sớm thế”
“Linh tính bảo thấy một người tên Hoài ở đây nên bỏ cả bát cơm dở mà ra đấy!”
“Hừ!”
“Hì!”
“Ghét!”
“Yêu!”
“Không nói nữa!”
“Cứ nói đấy!”
“Thế chẳng trách ngày xưa không yêu. Cái kiểu cùn gỉ thế làm sao yêu được đây?”
“Thì bây giờ mới còn cái để yêu chú!”
“Cùn!”
Và lại một cơn mưa nữa. Triền miên tưởng như chẳng bao giờ chấm dứt. Tưởng như bù lại năm năm không có nhau trong đời vậy. Đồng hồ chỉ 8h tối. Hoài tắt máy di động của mình. Và những nụ hôn lại cuống cuồng, lại vồn vã, lại vội vã. Cả hai lại mê đi. Chỉ dừng lại khi có một đôi khác bước vào quán. Hoài nhìn sâu vào mặt Hoàng:
“Em yêu anh!”
Hoàng ngẩn người lúng túng:
“Người ta… người ta…. anh cũng vậy!”
Hoài lại bị Hoàng cuốn đi. Những tưởng như năm năm qua hai người không có nhau thật là một sự phí phạm quá lớn đến không thể tha thứ được vậy.
“Tuấn có yêu em không?”
Hoàng khựng lại. Giờ này có lẽ Tuấn đang cuống lên vì không thấy Hoài. Hoài lại đã tắt máy điện thoại. Giọng Hoàng mơ hồ như tự nói với bản thân:
“An tốt với Hoàng lắm! Giờ này có lẽ cô ấy đang khóc…”
Hoài bật khóc:
“Chúng mình thật tệ!”
Hoàng vuốt tóc Hoài:
“Phải! Chúng mình thật tệ! Thôi, về nhé, Hoài! Vậy là chúng mình đều đã có được cái mà chúng mình thiếu rồi. Về thôi! Về kẻo mọi người lại lo cho chúng ta”.
Hoài gật đầu, thầm cảm ơn Hoàng đã biết phanh kịp những cảm xúc của cả hai không để nó đi quá xa vị trí mà nó phải ở. Hoàng nói tiếp, giọng ấm áp:
“Hôm nay coi như một giấc mơ. Cả anh và em đều đang mơ. Chúng ta sẽ tỉnh dậy và giữ cho riêng mình một giấc mơ ngọt ngào này, được không Hoài?”
Hoài cảm thấy bình yên quá đỗi. Hoài mỉm cười và gật đầu thật nhẹ.
***
Con phố dài hun hút. Đêm tình yêu dịu dàng. Hoàng mua hai bông hồng nhung đỏ chót. Một cho mình, một cho Hoài:
“Mang về tặng Tuấn nhé! Bông này người ta mang về tặng An”.
“Thế còn phần của Hoài đâu?”
Hoàng cười, lướt nhẹ ngón tay lên gò má bầu bĩnh của Hoài:
“Phần Hoài đã tặng năm năm trước rồi còn gì?”
Ngã ba. Hoài và Hoàng mỗi người một đường. Cái vẫy tay và nụ cười thật nhẹ không khiến ai trong cả hai người mang cảm giác đó là một cuộc chia tay cả. Chỉ thấy như vả hai tỉnh dậy sau một giấc mơ.
Hoài trở về con đường quen thuộc của mình. Phía xa kia có Tuấn. Có tương lai của hai người. Có mùi hương quen thuộc. Mỗi người đều có những giấc mơ cho riêng mình và chẳng ai phải chịu trách nhiệm với những giấc mơ ấy. Nhưng nếu là thực, như Tuấn trong Hoài thì có đấy! Hoài sẽ kể cho Tuấn nghe về giấc mơ này của Hoài. Nhất định. Giấc mơ bông hồng đỏ.