Tôi biết mình đã thích Ân Du mất rồi, nhưng làm sao đủ can đảm để bày tỏ điều đó cơ chứ. Tôi chỉ còn biết kiếm đủ mọi cái cớ để có thể được nói chuyện, được gặp anh.
Tan sở rồi nhưng tôi chưa muốn về nhà luôn. Phần vì tắc đường, về giờ này ngang với ác mộng. Phần vì ở nhà không có ai chờ mong tôi, cô bạn cùng phòng đã được bạn trai đón đi chơi rồi, nên tôi cũng cứ đủng đỉnh thôi. Tôi xách túi ra khỏi công ty, lững thững đến quán café cách đó 50m – địa điểm tụ họp thường xuyên của cánh văn phòng ở tòa nhà này.
Tôi ngồi vào chiếc bàn quen thuộc trong góc, gọi một ly Latte Macchiato rồi lặng ngắm dòng người như nêm trên đường. Giờ cao điểm có khác. Ai cũng hối hả, vội vàng. Tôi thường tránh hết mức ra về vào tầm này. Hầu như ngày nào tan làm xong tôi cũng đến đây ngồi. Chị chủ quán đã nhẵn mặt tôi, thi thoảng vắng khách lại chạy đến buôn chuyện. Đến tận khi phố xá đã lên đèn sáng trưng, tôi mới uể oải đứng dậy, lấy xe ra về. Tôi chẳng có ai chờ đợi, chẳng có ai réo gọi trở về, vậy thì vội làm gì.
Chị chủ quán đang mở bản “Going home” của Kenny G, nhẹ nhàng mà da diết quá. Trong quán ánh đèn chiếu dịu nhẹ, ngoài trời là ánh sáng yếu ớt cuối ngày, cảm giác lãng đãng sao sao ấy. Không ngờ giữa cái đô thị ồn ào, náo nhiệt bậc nhất này cũng có những không gian yên bình đến vậy. Tôi vào đây đã được gần 1 năm. Lấy được cái bằng là tôi xách vali hành lí vào đây luôn, mặc cho ba mẹ ngăn cản hết lời. Tôi thực lòng cũng không định ở cả đời, chỉ là muốn đi vài năm, muốn trốn tránh Hà Nội. Và tôi đã bước chân đến đây.
Tôi lười nhác tựa lưng vào ghế, nhặt bừa vài cuốn tạp chí làm đẹp trên giá. Tôi mải mê vào những cách mix đồ, những tip trang điểm nên không biết có một chàng trai vừa bước vào quán, đang nhìn quanh tìm bàn trống. Khi không tìm được chỗ nào khả dĩ có thể ngồi, anh ta đã hướng ánh mắt đến chỗ tôi – bàn duy nhất trong quán chỉ có một người và thấy tôi có vẻ không đợi ai, hoặc giả thấy tôi có vẻ hiền lành, chắc chắn sẽ đồng ý để anh ta ngồi ké.
Có tiếng bước chân đến gần, một giọng nói dễ nghe vang lên:
– Xin lỗi cô, tôi có thể ngồi đây được không?
Tôi ngạc nhiên, nhìn lướt qua quán một lượt. Lạ nhỉ, giờ này mà quán lại đông đến vậy? Chả lẽ có nhiều người như mình đến thế ư? Tôi tự giễu một câu, bỏ dở mấy quy tắc cần biết khi tô son màu đỏ, nhìn đến cánh tay với những ngón tay dài đẹp đang chỉ vào chiếc ghế đối diện tôi. Tôi ngẩng mặt cao hơn nữa để nhìn chủ nhân của cánh tay kia. Đập vào mắt tôi là một khuôn mặt xa lạ, nhưng nụ cười của anh ta thì quen thuộc biết bao. Nụ cười ấy đã khắc sâu trong trái tim tôi bao ngày tháng qua. Tôi sững người, nhìn chăm chăm vào anh chàng lạ mặt.
Nếu một ngày, ở một nơi nào đó trên phố bạn bắt gặp ở một người xa lạ đường nét giống hệt người bạn đã từng thương yêu, bạn sẽ làm gì? Còn tôi, lúc ấy tôi như người mộng du, đứng dậy, đưa tay lên muốn chạm đến nụ cười ấy để biết rằng mình không phải đang mơ, hay để tự huyễn hoặc mình rằng anh đang đứng trước tôi bằng xương bằng thịt.
Chắc anh ta thấy phản ứng lạ lùng của tôi nên húng hắng ho, ngập ngừng nói:
– Nếu tôi làm phiền cô thì thôi vậy.
– Không sao… Anh ngồi đi… – Tôi lúng túng.
Giọng nói xa lạ ấy kéo tôi về với thực tại. Tôi tự cười mình, không nhìn chàng trai trẻ ấy nữa. Nhưng không thể phủ nhận, khi anh ta đứng đó cười với tôi, tôi có cảm giác như Ân Du của buổi trưa hè 4 năm trước đang đứng trước mặt tôi. Nhưng tôi bây giờ đâu còn là một cô bé con nữa, tôi thừa hiểu chỉ là người giống người mà thôi. Anh ta chỉ có nụ cười rất giống anh, cũng chiếc áo sơ mi trắng, nhưng giọng nói thì không phải. Và thêm một điều nữa, Ân Du hơn tôi 4 tuổi, mấy năm qua đi rồi, nếu có gặp lại thì anh chắc hẳn sẽ chững chạc và đàn ông lắm, đâu có trẻ măng thế này. Tôi dám khẳng định anh chàng này còn ít tuổi hơn tôi.
Anh ta ngồi xuống, gọi 1 ly Espresso rồi chăm chú vào chiếc Ipad trên tay, không liếc tôi thêm một cái nào nữa, ra cái vẻ: “Tôi không thèm để ý tới cô và cũng hy vọng cô cũng có thái độ như vậy với tôi!”. Tôi cũng chẳng có hứng thú với anh chàng, quay lại cuốn tạp chí bắt đầu nghiền ngẫm những món ăn tốt cho một làn da khô. Nhưng tôi không tập trung được vào cuốn tạp chí, trong đầu tôi toàn là nụ cười của Ân Du. Lâu lắm rồi, tôi mới lại nhớ về anh nhiều như vậy. Cứ ngỡ đã quên rồi, ấy vậy mà chỉ cần nụ cười của một kẻ xa lạ cũng đủ đánh thức tất cả những kí ức xưa cũ. Tựa như chúng vẫn nằm đó, đong đầy và sẵn sàng trỗi dậy nếu tôi sơ ý không khống chế được bản thân mình.
Tôi còn nhớ như in, cũng vào mùa hè như thế này, khi đã biết kết quả đỗ đại học, đang đợi để bước chân vào môi trường Đại học đầy hứa hẹn và mới mẻ, tôi đã biết rằng có 1 người tên là Ân Du tồn tại trên đời. Khi ấy tôi 18 tuổi.
Gần nhà tôi có 1 cái công viên, không lớn lắm nhưng thoáng đãng và sạch sẽ, tuyệt nhất là có 1 cái hồ nhỏ nhỏ ở giữa. Tôi thích lắm, trưa nào cũng vác truyện ra nằm dưới gốc cây nằm đọc. Đọc chán chê lại ngửa mặt ngắm trời ngắm mây, có khi còn ngủ quên mất.
Hôm đó tôi đọc cuốn Hạ đỏ của Nguyễn Nhật Ánh. Gấp sách lại mà tôi vẫn còn mơ màng với câu thơ:
Hạ đỏ vẫn chàng tới hỏi:
– Em thơ, chị đẹp em đâu?
Hồi ấy tôi sống khá khép kín. Suốt thời cấp 3, tôi hầu như chả chơi bời gì, ngoài thời gian học hành bù đầu, tôi thường ra công viên này ngồi hóng gió, đọc sách giải trí. Ngoài 1 cô bạn cùng bàn trên lớp hay nói chuyện, bàn bạc bài vở và họa hoằn cũng rủ nhau đi lượn lờ mua sách thì tôi hầu như không còn bạn nào khác. Bố mẹ tôi lại lấy đó là điều vui mừng, liên tục động viên tôi lấy việc học làm đầu.
Bọn con gái kêu tôi giản dị quá tới mức nhà quê, bọn con trai thì chê tôi đơn điệu, nhàm chán. Trong số đám con gái thì tôi mờ nhạt và chìm nghỉm. Dĩ nhiên chả có bạn nam nào thèm để ý tới tôi. Các chàng trai ở cái tuổi này đầy mơ mộng và nồng nhiệt, phải chinh phục và làm chủ được những cô gái nổi bật mới thỏa mãn được cái tôi trong họ. Nhưng có lẽ, nếu họ có theo đuổi tôi, tôi cũng không đổ. Cũng không biết tại sao, họ rất tốt, rất nổi bật, nhưng có điều, trái tim tôi không đập rộn ràng khi đứng trước họ.
Tôi nằm dài trên bãi cỏ, giở đôi quyển sách úp lên mặt, suy nghĩ vẩn vơ rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không biết. Trong đầu vẫn lượn lờ câu nói khổ não của anh chàng Chương ở đoạn cuối truyện: “Tôi thích cỏ may bởi vì cỏ may mọc đầy trên lối đến nhà Út. Út Thêm không biết con trai thành phố ưa nói xa xôi bóng gió. Nó tưởng tôi thích cỏ may thật. Nên bây giờ ngớ ngẩn gửi cho tôi. Những ngày qua, cỏ may bám đầy gấu quần tôi còn không gỡ hết, nó gửi theo làm gì cho cỏ may đâm nhói trái tim tôi”.
Rồi tôi thấy mình biến thành Út Thêm, anh chàng Chương kia không chiếm được tôi nên nổi khùng, vác gậy gộc đến nói chuyện phải quấy với anh Thoảng. Tôi nhảy vào can ngăn, chẳng may bị trúng 1 gậy, đau quá hét lên: “Á…á…!!!”. Tôi vùng tỉnh dậy. Hóa ra chỉ là 1 giấc mơ. Khi tôi trấn tĩnh lại thì nghe thấy 1 tiếng cười khe khẽ phía trước. Tôi giật mình vùng dậy, nhìn lên. Một chàng trai đang đứng đó, nở nụ cười, ung dung, rạng rỡ hệt như những tia nắng đang được vầng dương chiếu xuống giữa trưa hè.
Trái tim tôi không tự chủ được đập thình thịch, mặt thì đỏ bừng vì xấu hổ. Buổi trưa ở công viên này rất vắng vẻ nên tôi mới yên tâm ngủ khì như vậy, không ngờ lần này có người nhìn thấy, lại là 1 người con trai và trong lúc tôi ngủ mơ nữa. Tôi thẹn quá hóa giận, cáu:
– Anh … Có gì đáng cười sao?
– Cô bé mơ thấy ác mộng à? – anh ta lại cười – Bé con không ở nhà học hành, ra đây mơ mộng cái gì thế?
– Anh … Em không phải bé con. Tháng sau em vào đại học rồi đấy!
Tôi phải thanh minh như thế, vì rất nhiều người lầm tưởng tôi còn bé lắm khi thấy tôi hơi nhỏ con. Lại cười, rồi bất ngờ, anh ta đi đến bên gốc cây và ngồi xuống:
– Cho anh ngồi ké chỗ của nhóc 1 lát nhé!
– Đã bảo rồi, em không phải là nhóc mà, em đã 18 tuổi rồi đấy!
– Thế à? Lớn ghê rồi nhỉ, nhóc con!
Tôi tức thực sự, nhưng cứ nhìn cái nụ cười bình thản của anh ta là lại không phát tiết ra được. Tôi chạy đến nhặt cuốn sách lên, định cáo biệt ra về thì anh ta lại hỏi:
– Bé thi trường gì thế?
– Kinh tế – tôi lạnh nhạt trả lời.
– Anh học Bách khoa. Mình là hàng xóm rồi!
Vậy là tôi từ bỏ ý định bỏ về, ngồi xuống tán chuyện với anh. Rồi tôi biết anh tên là Ân Du.
Ân Du hơn tôi 4 tuổi, đang học năm 4. Ít nữa tôi vào năm 1 thì anh cũng bước vào năm cuối rồi. Anh nói chậm rãi nhưng nói khá nhiều, chủ yếu kể với tôi về cuộc sống sinh viên và những gì sẽ chờ đợi tôi ở trường đại học. Tôi cũng kể cho anh nghe đủ thứ, từ tổ kiến ở gốc cây tôi hay ngồi đến những cuốn sách tôi thích đọc. Nói chuyện với anh rất vui. Anh hiểu biết khiến tôi lắng nghe mãi không chán, anh kiên nhẫn và điềm đạm để giải thích với tôi tất cả những gì tôi thắc mắc, và anh thông minh, dí dỏm khiến tôi ngẩn ngơ. Anh cho tôi cảm giác tự nhiên, thoải mái tựa như chúng tôi quen nhau tự kiếp nào rồi chứ không phải mới biết nhau được vài giờ đồng hồ vậy. Tôi cũng mặc nhiên để anh gọi mình là nhóc, là cô bé. Không còn tức tối chút nào cả, hơn thế, trong lòng còn âm ỉ vui sướng.
Từ hôm đó, tôi không gặp được anh thêm 1 lần nào. Dù nhiều lần tôi cố tình ngồi lì ở công viên ngóng anh nhưng anh vẫn không xuất hiện. Mảnh giấy ghi số điện thoại của anh tôi vẫn giữ như báu vật. Gần ngày khai giảng, tôi bèn xin mẹ mua điện thoại di động, mục đích duy nhất là để liên lạc với anh.
Ngày nhập trường, sau khi làm xong thủ tục, tôi gọi cho Ân Du, lấy cớ nhờ anh dẫn đi tham quan cả 2 trường. “Nhóc đấy à?” – Nghe giọng anh vang lên trong điện thoại mà tim tôi đập thình thịch. Tới gần chỗ hẹn, từ xa xa tôi đã nhận ra anh ngay lẫn trong 1 nhóm bạn của anh. Anh đứng đó, cười nụ cười đã từng khiến tôi mê mẩn. Ở anh luôn toát ra vẻ tự tin, ung dung hiếm có. Lúc đó cũng gần trưa, nắng chiếu rực rỡ, chiếu lên thân ảnh cao gầy của anh với chiếc áo sơ mi trắng làm tôi cứ đứng chết trân tại chỗ nhìn anh, không bước tiếp được.
Nhìn khung cảnh ấy, tôi chỉ có một suy nghĩ duy nhất, rằng anh chính là mặt trời, và sẽ là mặt trời trong trái tim tôi. Giây phút ấy, hình ảnh đó đã khắc anh vào trí nhớ của tôi, để sau này không biết bao lần tôi hồi tưởng lại nó.
Bạn anh nhìn thấy tôi, nghiêng đầu nhắc anh. Khi anh bước đến gần, tôi mới lấy lại tinh thần. Mấy anh bạn của anh nháy mắt với anh đầy ẩn ý, vẫy tay với tôi rồi tản đi. Chỉ còn tôi với anh. Chúng tôi bước đi bên nhau trong vườn trường, như bao đêm qua tôi vẫn hằng mơ tưởng đến. Tôi len lén nhìn anh. Nắng làm má tôi hồng lên, còn tim thì đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Bước chân tôi lâng lâng nhẹ bẫng như đang đi trên mây. Lần đầu tiên sóng vai cùng chàng trai mình thầm mến, cảm giác của mọi người thế nào? Còn tôi, buổi trưa hè với những xúc cảm ấy tôi mãi ghi nhớ, cho tới tận bây giờ.
Những ngày sau đó, buổi sáng nào tôi cũng nhắn tin chúc anh một ngày tốt lành, tối đến lại chúc anh ngủ ngon. Anh rất vui vẻ đáp lại tôi, còn gửi cho tôi những câu nói thú vị khiến tôi phải mua ngay một cuốn sổ để chép lại, sợ nhỡ điện thoại có vấn đề, mất đi thì tôi sẽ tiếc đứt ruột mất.
Tôi biết mình đã thích Ân Du mất rồi, nhưng làm sao đủ can đảm để bày tỏ điều đó cơ chứ. Tôi chỉ còn biết kiếm đủ mọi cái cớ để có thể được nói chuyện, được gặp anh. Tôi cần một cuốn sách toán, tôi cần một quyển giáo trình kinh tế, tôi cần lên thư viện mượn sách, tôi gặp một vấn đề không hiểu trong bài học, tôi muốn chọn tuyến xe bus đi Cổ Loa, vân vân và vân vân,… tôi đều gọi anh. Và lần nào, anh cũng rất tận tình giúp đỡ, cho tôi những lời khuyên bảo, giảng giải tỉ mỉ, chân thành. Một năm đó, tôi chạy sang trường anh đều đặn như mẹ tôi đi chợ hàng ngày.
Đáng nhẽ chồng sách có thể trả liền một lần nhưng tôi chia nhỏ ra mỗi lần trả một quyển, kiếm cái cớ để gặp anh. Mấy đứa trong lớp biết chuyện liền trêu tôi: “Thân thể ở bên này, tinh thần ở bên kia!”. Các bạn anh ai cũng biết tôi. Mỗi lần tôi đến là các anh ấy lại huýt sáo, nháy mắt đầy ẩn ý với anh. Anh chỉ cười, vẫn ung dung như vậy. Còn tôi, chỉ chăm chăm vào anh, làm gì có hơi sức để ý đến thái độ của người khác.
Tôi không hiểu một năm ấy tôi lấy đâu ra dũng khí và bạo dạn để tiếp cận anh như vậy. Trước khi gặp anh ai cũng kêu tôi nhút nhát, sống khép kín. Đến bản thân tôi còn tự cảm thấy mình như vậy cơ mà! Vậy chỉ có thể lí giải rằng, anh có một sức thu hút quá lớn, đến mức một đứa nhát cáy như tôi cũng không thể cưỡng lại được. Bài học thì đọc dăm, bẩy lần mới nhớ được lơ mơ, nhưng từng câu từng lời anh nói, tôi nhớ không sót một từ nào.
Nhìn vào những biểu hiện của tôi, ai cũng hiểu, các bạn của anh cũng hiểu. Nhưng anh thì hình như chẳng hiểu gì cả, cứ thản nhiên như thế. Anh đối với tôi như một cô em gái, vẫn tận tình giúp đỡ, nhắc nhở, dạy bảo tôi những kinh nghiệm trong học tập và cuộc sống. Ân Du vẫn xoa đầu tôi, cười với tôi những lúc tôi giận dỗi. Nhưng tôi đâu cần cái xoa đầu tình anh em đó. Cái tôi cần là một nụ hôn từ chính đôi môi đầy yêu thương và nồng nàn của anh cơ!
Tốt nghiệp, Ân Du sang Mỹ học Thạc sĩ. Một tuần trước khi anh đi, tôi mới biết tin. Cũng không phải là do anh nói mà là 1 người bạn của anh cho tôi biết. Lòng tôi đau lắm, cứ như thể tôi không là gì đối với anh vậy. Sau 1 đêm khóc hết nước mắt, sáng ra tôi nhắn tin cho anh: “Anh sắp đi phải không?”. Anh lập tức gọi lại, hẹn gặp tôi.
Anh xin lỗi vì không nói với tôi sớm hơn, và rằng không muốn tôi suy nghĩ nhiều. Anh đưa tôi đi loanh quanh, mua cho tôi vài cuốn sách, căn dặn tôi đủ thứ. Nhưng tôi còn tâm trí đâu mà quan tâm đến mấy cái đó. Trong đầu tôi chỉ còn văng vẳng duy nhất 1 câu: “Ân Du sẽ đi, Ân Du sẽ đi!”. Tâm trí tôi mờ đi, nước mắt chảy dài. Ân Du lau nước mắt cho tôi, hứa rằng sẽ trở lại. Ừ thì, có thể anh sẽ trở lại, nhưng cũng có thể không đúng không? Mà trở lại thì bao giờ sẽ trở lại? Có thể 2 năm, 5 năm hay thậm chí là 10 năm. Tôi như người mộng du trở về nhà, anh vẫy tay tạm biệt tôi thế nào tôi cũng chẳng nhớ nữa. Tôi lại nằm vật ra giường và khóc một trận nữa.
Ân Du sẽ đi, sẽ không còn trong cuộc sống của tôi nữa rồi. Anh đi, một người bạn, một người anh vô cùng thân thiết, có thể nói là duy nhất của tôi đã bỏ tôi rời đi. Anh đi, người tôi yêu, mối tình đầu của tôi cũng ra đi, để lại trong tôi nỗi đau thất tình và một trái tim với vết sẹo không thể lành. Và nhất là, anh đi, ánh mặt trời của tôi cũng đi mất. Khi tôi một mình loay hoay trong thế giới của chính mình thì anh xuất hiện, rạng rỡ và bừng sáng. Từ lúc ấy, tôi đã coi anh là ánh mặt trời của tâm hồn tôi, cho tôi sức sống và nguồn năng lượng bất tận. Nhưng giờ đây trái tim tôi như mất hết sinh khí, tâm hồn tôi ngập tràn tăm tối, lạnh lẽo.
Những hôm sau, tôi đóng cửa ở nhà, không đi đâu và cũng không nhắn cho anh cái tin nào. Ngày anh đi, tôi mới ra tiễn anh. Anh nhìn vẻ mặt thất thần của tôi, nỗi đau xót hiện lên trong mắt, nhẹ kéo tôi ôm vào lòng. Đó là cái ôm đầu tiên từ người tôi yêu thầm. “Ở lại bình yên nhé nhóc!” – anh thì thầm. Trong vòng tay anh, đất trời quanh tôi như sụp đổ. Một năm qua, tôi luôn chạy theo phía sau anh, nhưng giờ tôi có muốn đuổi theo cũng không thể nữa rồi.
Cả mùa hè năm ấy, ngày nào tôi cũng ra công viên nằm, chụp quyển sách lên mặt và nghĩ về những gì bất chợt hiện ra trong đầu. Cũng không có gì khác ngoài Ân Du. Tôi để mặc nước mắt rơi, nuông chiều cảm xúc của mình.
Sau mấy tháng hè cuối cùng tôi cũng nghĩ thông suốt được vài điều. Tôi muốn yêu anh dường như là việc quá sức của mình. Hay nói đúng hơn là tôi không xứng với anh. Anh như mặt trời giữa trưa, chói chang, rạng rỡ, còn tôi, nhỏ bé và kém cỏi. Vì thế tôi gọi tình yêu tôi dành cho anh là “Tình yêu ngược nắng, ngược gió” – kiểu như bất chấp tất cả để yêu vậy. Và dường như tôi đã đặt quá nhiều kỳ vọng vào anh, coi anh là bầu trời, là thế giới của tôi, vậy nên khi anh ra đi, tôi mới suy sụp và mất phương hướng như vậy. Tôi cũng nghĩ nhiều đến phương án sang Mỹ với anh, giành anh về cho mình bằng được. Và tự nhiên tôi có thêm được nhiều động lực.
Khi vào năm học mới tôi cũng lấy lại được một chút tinh thần, không còn suy sụp như hồi Ân Du mới đi nữa. Năm thứ 2 tôi vùi đầu vào học. Cả năm ấy tôi vẫn suy nghĩ mãi một vấn đề, tôi có nên sang Mỹ để đuổi theo anh hay không, hay tôi nên ở đây và đợi anh về, hay tôi nên cố gắng quên anh đi?. Nhưng đến cuối năm thì tôi đã đưa ra kết luận cho mình. Tôi không đi đâu cả, cho dù trong lòng vẫn mong ngóng anh sẽ trở về tìm tôi. Vì trong 1 năm ấy, anh không hề liên lạc với tôi, một bức mail ngắn ngủi cũng không nỡ gửi. Không phải tôi không còn nhớ, không còn muốn, nhưng chẳng hiểu sao, lúc ấy lí trí trong tôi trỗi dậy và nhắc nhở tôi: “Ân Du không yêu mày đâu, đừng cố làm tổn thương mình nữa!”.
Cứ như vậy, tôi qua hết 4 năm đại học, vẫn nhớ vẫn buồn nhưng tôi đã phần nào lấy lại cân bằng và dần quên đi. Niềm tin anh trở về đã hoàn toàn lụi tắt. Ra trường, tôi muốn xây dựng cho mình 1 cuộc sống mới, vì thế mà tôi vào Sài Gòn làm việc. Tôi gần như biến thành con người khác. Tôi được làm công việc yêu thích, có những mối quan hệ mới, còn thường xuyên tụ tập shopping và mở party tại nhà với bạn bè. Tôi đã biết to son đánh phấn theo những phong cách thời thượng, biết mix những bộ cánh cá tính và biết nháy mắt bông đùa với đàn ông. Tôi đã không còn là con nhóc trong sáng, tinh khôi của Ân Du nữa. Và anh, tôi tin chắc anh cũng chẳng còn giống xưa. Chúng tôi đều đã xa nhau và xa quá khứ lâu quá rồi.
Tôi vứt quyển báo sang 1 bên, định đứng dậy ra về. Đường đã quang và phố đã lên đèn. Tôi vừa ngẩng mặt lên thì bắt gặp cái nhìn chằm chằm của anh chàng đối diện. Thấy tôi phát hiện, chàng ta chả chút ngại ngùng như lẽ thường, còn phô ra cái nụ cười rõ tươi và nói 1 câu kinh điển đồng thời cũng nhàm hết sức:
– Nhìn cô quen lắm! Hình như tôi gặp cô ở đâu rồi!
– Nhìn anh cũng quen lắm! – Tôi vừa lấy ví tiền trong túi xách ra, vừa lười biếng đáp lại.
Anh chàng ngớ ra, rồi lại cười, nhưng lần này là cười tủm tỉm và hỏi tôi:
Anh chàng ngớ ra, rồi lại cười, nhưng lần này là cười tủm tỉm và hỏi tôi:
– Cô nói rõ hơn được không? Tôi giống ai mà cô quen biết à?
– Ừm, giống anh bồ vừa bị đá của con bạn tôi!
Tôi nói xong liền vẫy gọi nhân viên, mặc kệ anh ta ngồi đó ngơ ngẩn. Khi tôi thanh toán thì anh ta cũng trả tiền. Tôi không để ý nữa, bước thẳng ra ngoài. Khi đi vào bãi để xe của tòa nhà lại thấy anh ta tò tò đi theo sau. Tôi đang tự đa tình tưởng anh chàng kết mình từ cái nhìn đầu tiên, chạy theo xin số điện thoại, thì thấy anh ta đi thẳng đến mấy dãy xe. Trước khi về còn vẫy chào tôi. Hóa ra cu cậu cũng làm việc ở tòa nhà này.
Hôm sau đến công ty chúng tôi lại có duyên chạm mặt ở bãi gửi xe. Anh ta te tởn chào tôi, nói với tôi vài câu chuyện. Tôi đã biết tên anh ta là Phong. Vài hôm sau nữa lại gặp nhau ở thang máy. Và sau vài lần bất chợt gặp nữa thì chúng tôi thân hơn. Phong chính thức theo đuổi tôi. Rồi chúng tôi yêu nhau. Một sự thật phũ phàng là Phong kém tôi 2 tuổi nhưng ai cũng khen chúng tôi đẹp đôi, Phong cũng suốt ngày tự nhận thế. Ừ thì đẹp đôi, tôi cũng không phản bác nữa.
Ở bên Phong, tôi luôn thấy vui vẻ và an tâm. Đây cũng là lí do tôi chấp nhận Phong, ban đầu tôi không hề yêu Phong. Nhưng dần dần tôi đã thôi không còn nhớ về Ân Du. Cho dù nhìn nụ cười của Phong rất giống anh, tôi cũng không còn liên tưởng 2 người với nhau nữa. Tôi biết, tôi đã yêu Phong.