Cả đám phải bám lấy tay nhau để không bị lạc. Một tay Minh nắm tay Phi, một tay kia thì nằm gọn trong tay Bách. Khi Bách nắm lấy tay cô, một cảm giác rất lạ, hơi ngọt ngọt ở đầu lưỡi, tim đập nhanh và mạnh hơn. Có một cảm giác hơi chuyếnh choáng.
***
Từ hôm ông Công ông Táo lên chầu trời, cả hội đã í ới “họ hèn” nhau cho đêm giao thừa. Như một hoạt động thường niên từ ngày cả đám còn học phổ thông với nhau, đêm giao thừa, bất kể thế nào, cả đám đúng 10h tối sẽ chờ nhau ở đài phun nước bên hồ rồi sau đó đi một vòng hồ, kết thúc vòng hồ tại chính điểm xuất phát, xem bắn pháo hoa và chúc nhau năm mới. Năm nay là năm thứ 5.
Đúng hẹn, Thu Minh gửi xe ở phố Nguyễn Hữu Huân rồi đi bộ ra đài phun nước bên hồ. Trước khi đi, bố nheo mắt: “Năm nay Cún con của bố 20 tuổi rồi đấy nhé! Cố gắng lôi về đây một thằng uống rượu cùng bố”. Minh cười: “Hai thằng được không bố? Một sợ ít quá!”. Cả đám gồm 5 đứa 3 gái, 2 trai chơi thân với nhau từ cấp 2. Hai đứa trong hội đã tình nguyện kết đôi, còn 2 đứa con gái và một thằng con trai thừa ra. Hồi xưa, mọi người cũng tính ghép đôi cho Thu Minh với Phi, cậu con trai còn lại. Nhưng chắc là chơi với nhau thân quá rồi, không thể tiến xa hơn được nữa.
Cái Hạnh Đan cứ kêu oai oái: “Thằng Phi thật kém cỏi, tao mà là thằng Phi thì tao đã cưa đổ cái Minh từ hồi lớp 10 rồi”. Những lúc ấy, nhìn Phi thộn hết cả mặt ra mà Minh ái ngại. Minh biết, Phi cũng quý mến mình. Nhưng đúng là do đã quá thân nhau, Minh sợ khi đồng ý tiến tới một điều gì đó với Phi, cô sẽ lại sớm chán Phi mất. Cái Trà thì khăng khăng: “Mày nghĩ vậy là sai, như tao với Hiển híp ấy, cũng thân cùng nhau như mày và Phi thôi, thế sao yêu nhau mãi mà không chán?”. Minh chỉ cười mà không đáp. Không lẽ lại nói rằng Trà sống đơn giản hơn Minh? Trà dễ thoả hiệp hơn Minh? Phi hồn nhiên lắm. Bị gán ghép như vậy, Phi bảo với Minh:
– Nếu Minh không chê thì Phi tình nguyện để Minh yêu
Sau, khi biết ý Minh vậy, Phi cũng thôi. Nhưng luôn dành cho Minh những sự quan tâm đặc biệt nhất. Minh biết ơn vì điều đó. Trong cả đám vì thế mà có chuyện gì Minh cũng tìm đến Phi tâm sự.
– Oà!…….
Minh giật mình. Phi đến. Phi đi cùng một cậu con trai trông quen ơi là quen. Minh cũng biết cậu ta. Biết rõ là đằng khác.
Cậu ấy học sau khoá của Minh dù rằng chỉ sinh sau Minh đúng 2 tháng. Được mệnh danh là thiên tài bóng rổ của trường vì có những cú đánh bóng, đi bóng gọi là thần sầu. Niềm hy vọng của trường trong những giải thi đấu bóng rổ. Năm thứ nhất, cậu ấy đã dẫn dắt đội của trường đoạt cúp quốc gia các trường Đại Học, Cao Đẳng và trở thành cầu thủ trẻ xuất sắc nhất. Trong khi đó, Minh lại là đội trưởng đội Cherleader của trường.
– Minh đến lâu chưa?
– Ừ, Minh vừa đến! Còn đây là…
– Đây là Bách, bạn của Minh
– Sao lại là bạn của Minh? Đi cùng Phi cơ mà!
– Là vì cậu ấy đòi đi khi biết rằng sẽ có đội trưởng đội cổ vũ trong nhóm mình.
Minh lườm Phi một cái rồi chìa tay ra:
– Chào Bách!
– Bách lúng túng không giống như trên sân với trái bóng cam trên tay. Minh nắm tay Bách và thì thầm ngay:
– Cứ coi như Minh là trái bóng cam đi, sẽ thấy dễ xử ngay!
Bách bật cười. Sự ngượng nghịu ban đầu biến mất hết hoàn toàn.
Trà, Hiển, Đan lần lượt tới sau đó. Một vòng hồ bắt đầu!
Đêm giao thừa, một vòng hồ rất đông người đi. Cả đám phải bám lấy tay nhau để không bị lạc. Một tay Minh nắm tay Phi, một tay kia thì nằm gọn trong tay Bách. Khi Bách nắm lấy tay cô, một cảm giác rất lạ, hơi ngọt ngọt ở đầu lưỡi, tim đập nhanh và mạnh hơn. Có một cảm giác hơi chuyếnh choáng.
Cô thừa nhận cô đã có cảm tình với Bách ngay từ những ngày xem Bách thi đấu giải của trường, cho đến khi đi vào TP HCM cùng đội tham gia vòng chung kết toàn quốc, tình cảm đó đã đến. Nhưng cô cũng không chắc đó là tình yêu vì thực sự, trước Bách, cô cũng say nắng đến cả chục người như vậy. Có lẽ, cô nghĩ, đó chỉ là sự ngưỡng mộ.
Có thể tớ hơi sến, nhưng thực sự, đội thi đấu thắng lợi là nhờ đội cổ vũ có Minh…
Bách nói, mắt nhìn thẳng vào mắt Minh. Điều đó khiến đến lượt Minh lúng túng. Một đám thanh niên khác đi qua, xô đẩy, dù hết sức nhưng Minh và Bách cũng bị tuột tay. Như vô thức, Minh vội vã rũ tay kia đang nắm tay Phi ra, cô chạy lại bên Bách. Rồi nhận ra mình vô duyên quá, mặt cô đỏ rần lên. Bách mỉm cười, khẽ rung những ngón tay của mình vào tay Minh và khe khẽ đọc:
Năm, mười, mười lăm, hai mươi
Cầm tay ta trốn loài người đi em!
Trốn thì trốn, Minh sợ gì. Minh đã muốn trốn ngay từ khi gặp Bách rồi. Cô khẽ xiết bàn tay Bách lại. Hai người đi chậm
hẳn lại. Bỗng Phi từ đâu xuất hiện, cằn nhằn:
– Đông quá! Hai người đi chậm thế!
Rồi chẳng nói chẳng rằng, Phi nắm lấy tay Minh kéo đi. Minh quay lại nhìn Bách khẽ nhăn mũi. Đan, Hiển, Trà đang đứng chờ phía trước. Bách khẽ thì thầm:
– Minh nghĩ sao nếu Đan và Phi?
Minh nhíu mày. Ừ nhỉ, chơi với nhau cả mấy năm trời sao cô không nhận ra rằng Đan thực sự cũng rất quý mến Phi? Chỉ vì lỡ đã gán ghép Phi với Minh mà Đan chấp nhận vai bà mối. Minh nhớ, cũng đã nhiều lần, trong vài cuộc nói chuyện, Đan cũng luôn nhắc đến Phi như một hình mẫu để chọn bạn trai. Có dạo, một anh chàng đeo đuổi Đan, cả đám hùn vào thì Đan giãy nảy lên và có buột miệng nói: “Giá như hắn bằng một nửa Phi thì tao cũng gật đầu yêu đại thật”.
Lần ấy, Minh và cả đám hồn nhiên vẫn nghĩ đó là cách để Đan rũ. Còn Phi, ngoài với Minh, Phi cũng rất hay đi cùng Đan lên thư viện, uống nước, đi chơi… Nhưng dường như cả hai đều bị danh nghĩa nhóm mà không thể tiến xa hơn được nữa. Chuyện của nhóm, Phi và Đan giải quyết. Từ chuyện Hiển và Trà cãi nhau đến chuyện Minh say nắng người này người kia, Phi và Đan đều là người mà cả đám tìm đến. Trong nhóm, Minh như một cô em út còn Phi giống như ông anh cả, Đan là chị hai vậy.
Khó khăn lắm mới kiếm được một cái bàn trống ở Highland ven hồ, cả đám ngồi nghỉ. Minh ngồi cạnh Trà:
– Nếu trong hội mình, có thêm một đôi nữa thì mày nghĩ sao, Trà?
– Hả? Quyết định rồi hả? – Trà rú lên sung sướng- Tao đã bảo mày mà, cứ yêu đi rồi sẽ thấy không dễ chán nhau đâu.
– Không! Ý tao là cái Đan với Phi cơ!
– Mày đùa à? Hai đứa đó chẳng liên quan…
– Thế mà liên quan đấy! Mày chưa thử sao biết!
Hừm, nhưng tao vẫn khoái mày với thằng Phi hơn chứ như cái Đan lù đù thằng Phi lại lanh chanh thì sao mà hợp cho nổi.
Chúng nó bổ khuyết cho nhau mà! Bây giờ mày phải giúp tao, tạm cho tình yêu của mày nghỉ ít phút để lo vụ này. Tao sẽ kéo Bách ra chỗ khác, mày với Hiển, mỗi đứa phụ trách một đứa và alê hấp, đúng giao thừa phải cho chúng nó nói yêu nhau.
Chúng nó bổ khuyết cho nhau mà! Bây giờ mày phải giúp tao, tạm cho tình yêu của mày nghỉ ít phút để lo vụ này. Tao sẽ kéo Bách ra chỗ khác, mày với Hiển, mỗi đứa phụ trách một đứa và alê hấp, đúng giao thừa phải cho chúng nó nói yêu nhau.
– Đồng ý! Nhưng mày với Bách có ngại không?
– Ừ thì tao cũng phải hy sinh như mày thôi…
Minh thấy mình xứng đáng đạt 10 điểm kỹ thuật diễn. Khẽ liếc qua Bách, cô thấy mặt mình nóng rần. Trà thì thầm bàn kế hoạch với Hiển. Chỉ thấy Hiển gục gặc đầu. Phi với Đan vẫn đang nói chuyện U23 Việt Nam bán độ ra điều rất tâm đắc.
Bách khẽ nhoài mũi giày của mình đá nhẹ vào mũi giày của Minh. Hai chiếc giày như dính cả vào nhau.
Đứng lên đi tiếp. Một vòng hồ. Hiển phụ trách Đan, Trà phụ trách Phi. Minh nghiễm nhiên tay trong tay với Bách. Phi không nghi ngờ gì cả, cậu vẫn huyên thuyên nói với Trà về một điều gì đó. Đan và Hiển cũng vậy. Bách thì thầm:
– Mình phải đi vòng đường Tràng Thi, qua Nhà Chung, về Hàng Trống, Bảo Khánh, Hàng Hành rồi mới tới được đài phun nước đấy!
Minh cười tít mắt:
– Ừ, đường ven hồ đông quá!
Và len lén tách đoàn. Đường Tràng Thi cũng đông nhưng trong mắt Minh lúc này chỉ thấy có mình Bách.
– Giao thừa năm trước của anh thế nào?
Minh hỏi. Cô chủ động đổi cách xưng hô. Bách xiết nhẹ tay Minh:
– Trước Giao Thừa này còn có một ngày nào tên là Giao Thừa nữa à? Anh không biết!
Minh chun mũi:
– Siêu sến!
– Thế siêu sến có yêu sến không?
– Ai mà biết! Người ta chỉ là quả bóng da cam thôi mà!
– Nếu thế, anh dẫn bóng đi đâu thì bóng phải đi theo đấy nhé!
– Cũng còn tuỳ! Em vẫn thấy thỉnh thoảng anh đánh hỏng đấy thôi. Không loại trừ anh sẽ ném em cho đồng đội khác…
– Không hâm, không điên, không dở hơi sao lại ném em cho người khác…
Mùa Xuân, cái không khí lành lạnh vừa đủ để những trái tim xích lại gần nhau hơn.
Đám Hạnh Đan, Hiển, Trà, Phi đang đứng chờ ở đài phun nước. Vừa thấy Bách và Minh đến, Hiển và Trà gần như cùng lúc chồm tới:
– Có đứa chơi xấu nhé!
Minh đỏ mặt:
– Đâu có! Bị lạc mà…
Đan chống nạnh:
– Vậy là sao? Ý gì đây?
Phi cũng tới, vòng tay ôm cổ Bách:
– Chỗ hai thằng đàn ông với nhau, cậu nói đi, cậu cướp Minh của tôi, tội gì?
Bách lúng túng:
– Cướp đâu mà cướp… Nhặt được đấy chứ!
Phi bẻ quặt tay Bách ra sau:
– Nhặt được người rơi thì phải trả lại cho người đánh mất chứ!
Vừa lúc, những trái pháo hoa đầu tiên được bắn lên. Phi thả tay Bách ra, chạy lại nắm lấy tay Đan. Bách xoa xoa tay mình rồi cũng vòng tay ôm ngang lưng Minh. Tất cả cùng ngước mắt nhìn lên trời xem những bông pháo hoa nở sáng rực bầu trời. Nhạc từ chiếc loa lớn vang lên ” Mùa Xuân, để ta hái đem trao tặng nhau, một tình yêu mãi xanh rờn….”