Kênh Chia sẻ Tổng Hợp, Học Ngữ Văn, Soạn Văn,Viết văn... Kiến Thức Internet...( HocNguVan.Com )

Lạc lòng

Lâu lắm rồi Tâm mới lại bắt gặp cảm giác lạ lẫm ấy nơi mình. Nàng hồi hộp, nôn nao nhìn đồng hồ liên tục. Cô thư ký ngạc nhiên: “Còn đến 30 phút nữa, sao chị đến sớm vậy?”. Tâm mỉm cười, cố giấu vẻ bối rối: “Tại hợp đồng ký lần này quá lớn nên chị thấy lo. Em lấy giúp chị tách cà phê”. Cô thư ký bước ra và khép cửa lại. Tâm thẫn thờ nhìn vào khoảng trống trước mặt.
***
Nàng hình dung ra khuôn mặt một người đàn ông có giọng cười rộng mở, ánh mắt chân thành và ấm áp. Khi thử đặt người đàn ông ấy cạnh Quang, chồng mình, Tâm thấy có một khoảng cách rất lớn. Phải chi sự lịch thiệp của ông ta được san sẻ bớt cho chồng nàng một ít thì có lẽ, cuộc sống gia đình của nàng không đến nỗi nhàm chán như vậy.
Tâm bỗng nhớ đến cuộc trò chuyện của hai vợ chồng mới đây. Quang được một trường đại học ở Paris thỉnh giảng. Anh sang đó đã hơn 2 tháng. Cứ đôi ba ngày, anh lại gọi điện cho vợ. “Này, em có tắm cho con két không đấy? Có mua bắp cho nó không? Còn con sáo nữa, em có nhớ cho nó ăn ớt để lột lưỡi không? Con Mi-Lu chắc là nhớ anh lắm hả? Em nhớ tắm bọ chét cho nó…”.
Đại loại là những câu hỏi như thế dành cho những con thú cưng. Tiếc rằng chúng không biết nghe, không biết vui mừng đón nhận sự quan tâm ấy. Chỉ có nàng, thèm nghe một câu hỏi: “Em khỏe không? Công việc thế nào?…” nhưng dường như trong suy nghĩ của Quang, vợ phải xếp sau những con vật cưng ấy. Có lần, Tâm nhắc anh điều này thì Quang cười thật to: “Trời ơi, lại còn thế nữa! Em biết em bao nhiêu tuổi rồi không? Dạ thưa bà xã, anh xin nhắc cho em nhớ, em đã bốn mươi tuổi rồi. Ngày anh mới cưới em, mỗi khi em bệnh, anh giác hơi cho em, cái lưng em lúc đó chỉ cần xài một hộp ống giác mà vẫn còn thừa mấy cái. Còn bây giờ, phải hai hộp mới đủ. Đấy, khác biệt là ở chỗ đó. Em phải thích nghi chứ!”.
Tâm đỏ mặt khi nghe chồng nói như vậy. Và nàng thấy anh có lý. Ngày mới quen nhau, nàng chỉ có 45 ký; bây giờ thì đã tăng thêm 10 ký nữa. Chả trách anh suốt ngày cứ khen mấy cô sinh viên của mình… “Cà phê của sếp đây ạ!”. Cô thư ký bước vào cắt ngang dòng suy nghĩ của Tâm. Nàng lại nhìn đồng hồ. Người đàn ông ấy rất đúng giờ. Trong mấy cuộc làm việc trước đây, ông ta đúng giờ đến kinh ngạc, y như thể, ông ta đang đứng trước phòng, chỉ chờ kim đồng hồ nhích đúng thời gian là gõ cửa!

Lạc lòng
Thông qua một đối tác làm ăn cũ, Tâm biết ông ta. Tuấn- người đàn ông ấy là chủ một hệ thống cửa hàng bán quà lưu niệm ở nhiều nước Châu Âu. Ông ta rất thích những sản phẩm tơ tằm sản xuất thủ công của công ty nàng. Lần này ông ta còn muốn đặt hàng cả sản phẩm mây tre lá. Nếu hợp đồng được ký kết, sẽ giải quyết việc làm được cho rất nhiều lao động. Dĩ nhiên, lợi nhuận từ chuyện làm ăn này cũng không nhỏ. Và còn một lý do khác khiến Tâm muốn duy trì mối quan hệ làm ăn với ông ta…
“Xin mời chị xem lại hợp đồng một lần nữa. Do các chủng loại hàng hóa rất nhiều nên chúng ta sẽ đưa vào phụ lục. Trong hợp đồng chỉ có số lượng tổng quát và giá trị hợp đồng…”. Trưởng phòng kinh doanh đặt trước mặt Tâm bản hợp đồng với những nội dung vừa được hai bên thống nhất. Nàng đọc rất kỹ. Phía đối diện, ông ta cũng chăm chú vào bản hợp đồng của mình…
Phải mất hơn 2 giờ đồng hồ, mọi việc mới hoàn tất. Tâm thở phào nhẹ nhõm. Nàng tiễn khách ra tận cửa và nghĩ đến bữa ăn tối mà cô thư ký đã thu xếp. … Một chút rượu trong bữa ăn đã khiến Tâm thấy đầu váng vất. Trên đường về, họ ngồi cạnh nhau. Những câu chuyện không đầu, không đuôi, cũng chẳng dính líu gì đến công việc làm ăn. Thế nhưng, Tâm thấy lòng phấn chấn như thể có một luồng sinh khí mới vừa thổi qua tâm hồn mình.
“Chúc em ngủ ngon”- ông ta mở cửa xe và đỡ nàng xuống. Tâm lúng túng: “Dạ, anh về”. Chiếc xe chở ông ta lăn bánh.
Tâm không vô nhà mà thả bộ chầm chậm trên vỉa hè. Nàng muốn để lòng mình lắng lại sau những cảm xúc vừa dâng trào. Bỗng có chuông điện thoại. Nàng ngạc nhiên khi nghe giọng của chồng: “Sao hôm nay em về trễ quá vậy? Anh gọi về nhà không có em nên gọi di động. Ở công ty có chuyện gì vậy em? Công việc thế nào? Em ăn gì chưa? Mệt lắm không?…”. Những câu hỏi dồn dập của Quang khiến Tâm ngạc nhiên quá đỗi. Chưa bao giờ anh hỏi nàng những câu đại loại như vậy.
Hay là anh linh cảm điều gì? “Em đã về rồi nhưng đang đi dạo trước nhà. Hôm nay ký được hợp đồng với một khách hàng lớn. Em mời cơm người ta nên về trễ”. “Vậy à? Em ngủ sớm nhé. Anh đang cố gắng dạy dồn cho mau hết chương trình để về với em. Nè, bà xã, tự dưng nhớ em ghê gớm. Hôm nay được nghỉ buổi chiều, anh đi gặp lại mấy ông bạn cũ. Cả ba ông đều bị vợ bỏ…”. Quang nói rất nhiều, nhiều đến nỗi Tâm liên tục ngạc nhiên với người chồng vốn kiệm lời của mình.
Nàng chợt nghĩ, thật ra, anh chỉ có mỗi cái “tội” vô tư đến vô tâm. Anh không rượu chè, bài bạc. Chuyện trai gái lại càng không có… “Ủa, sao em không nói gì hết vậy?”. Nghe Quang hỏi, Tâm bật cười: “Anh có để cho em nói đâu? Nè, khi nào về phải có quà cho em đấy. Anh là chúa vô tâm”. Tâm nghe rõ tiếng cười của chồng trong điện thoại: “Anh nhớ rồi, bà xã. Từ nay, anh sẽ không vô tâm như vậy nữa. Mấy ông bạn của anh bị vợ bỏ vì cứ nghĩ, đã là của nhau thì chẳng cần phải quan tâm, lo lắng cho nhau. Thế là bị các bà ấy… đá đít hết”.
Tâm bỗng thấy nhẹ nhõm. Tắt điện thoại, nàng bấm chuông gọi cửa. Cô con gái ra mở cổng, ngạc nhiên: “Sao trông mẹ vui thế? Còn nguyên cả nụ cười trên mặt nè…”. Tâm vuốt nhẹ má con: “Ba mới gọi cho mẹ. Lần đầu tiên trong đời, khi gọi điện cho mẹ, ba không hỏi con két, con sáo hay con Mi-Lu. Con xem, mẹ không vui sao được?”. Hai mẹ con bật cười. Hóa ra, đối với phụ nữ, làm cho họ hạnh phúc không khó chút nào… Lúc ấy, trong lòng Tâm, hình bóng vị khách hàng có nụ cười rộng mở, bàn tay ấm áp… đã biến mất

Lạc lòng Rating: 4.5 Diposkan Oleh: Unknown