Những kẻ đang yêu vẫn luôn mang trong tim những yêu thương chật chội, vẫn nhớ nhau dù là đang đứng cạnh, vẫn muốn ôm nhau thật chặt dẫu trời không mưa rét gió lạnh, và vẫn không trả lời được “bao nhiêu là đủ cho một tình yêu?”.
Nhưng giữa những kẻ đang yêu, thảng hoặc vẫn tồn tại những khoảng trống vô hình có khi đến vô tình? Đó là những kẽ hở, chỉ có thể lấp đầy bởi những kẻ đang yêu…
Đó là những ngày trời lặng, gió không thổi, nắng không lên. Bỗng nhiên thấy tim mình hụt nhịp, thấy thoáng chút cô đơn khi bước trên đường… Đó là nỗi cô đơn khi lo sợ ngập đầy lồng ngực, sợ một ngày biết đâu bất ngờ, rồi mình chợt rời xa nhau.
Đó là những ngày, người này chỉ im lặng nhìn người kia, người kia lén lút trút tiếng thở dài não nề hơn cả kẻ độc thân đang đứng một mình trong đêm tối. Là những ngày người này nói gì người kia chưa kịp hiểu, là những ngày cãi vã, những ngày chẳng muốn gặp nhau vì giận hừn không đâu.
Đó là những ngày cái tôi của mỗi người bỗng nhiên muốn lớn lên. Người này và người kia chẳng còn đứng chung một thế giới, ai cũng có những lý lẽ bao biện riêng, chẳng ai muốn nhường.
Đó là những ngày tự nhiên thấy buồn vì một cái đầu vô tâm, trái tim của người kia từ lúc sinh ra đã nhạy cảm từ sẵn. Chẳng ai bảo ai, cũng chẳng buồn lòng giải thích… Bỗng dưng muốn khóc, chỉ khóc thế thôi.
Đó là những ngày vội vã chẳng có thời gian cho nhau, vài ba tin nhắn không đủ để khỏa khuây nỗi nhớ. Nhớ dồn nhớ, lại thấy chút chạnh lòng dù lý trí rất hiểu và trái tim đã cảm thông… Ừ chỉ vì nhớ, chỉ vì muốn được ngồi sát cạnh nhau.
Đó là những ngày, người này ghen với quá khứ của người kia… Những thứ đã qua nhưng không có nghĩa là nó chưa từng tồn tại. Ngó xuống chiếc đồng hồ đang đeo ở tay, kim giờ, kim phút, kim giây chẳng có cái nào quay về phía ngược lại… Tự cười rồi bảo mình thật ngốc, thì cứ ghen như thế, chỉ là để trân trọng nhau nhiều thêm.
Đó là những ngày, trong một phần nghìn giây bỗng nhiên có người nhớ về chuyện cũ. Nghĩ về những tổn thương ngày trước, về nước mắt và khổ đau…
Lại càng hiểu rằng mình xứng đáng được nâng niu nhiều hơn thế. Yêu thương không bỏ quên ai cả, chẳng phải mình đang được hạnh phúc đây sao?
Khoảng trống của những kẻ đang yêu, thực ra chẳng hề đáng trách. Là vì yêu nhiều quá, nên yêu thương vẫn chung đường vẫn hoang mang. Là vì tin nhiều quá, nên niềm tin vẫn thường đi với lo sợ. Là vì biết bao nhiêu cũng là không đủ, nên dặn lòng phải yêu nhiều nữa, nhiều đến mãi mãi. Vậy thôi.
Những kẻ đang yêu, vẫn yêu nhau, bây giờ và rồi sau này cũng thế, dù trống, dù đau.