Đang nhẩm nhẩm nhịp nhịp theo lời bài hát Hãy trả lời em, bất giác nó dừng lại, hỏi tỉnh rụi: “Có lúc nào sau này anh bỏ bé không nhỉ ?”. Rồi nhăn miệng cười tinh nghịch, lộ ra chiếc răng khểnh đầy mê hoặc. Lúc nào cũng vậy, anh gõ trán nó, mắng yêu: “Bé ngốc này! Tình yêu đôi ta, mãi chung một đường!”.
Anh là bạn thân của anh hai, hơn nó năm tuổi. Hai đứa biết nhau từ nhỏ, khi nó ú như một con heo mập, cao chừng một mét và anh lều khều như con hươu cao cổ. Hồi nhỏ, nó không thích kết bạn với nhiều người, vì suốt ngày bận chơi với anh. Có cảm giác như anh hai là anh nhà người ta, và anh là ruột thịt, mà có khi hơn thế. Con nít, cứ thấy chơi với ai vui vui là quấn quýt bên nhau suốt ngày.
Thi đại học, anh chọn trường cảnh sát. Ra trường, anh là chiến sỹ công an nhân dân. Nó thì thích viết lách, hay mơ mộng. Cho nên, khi nhận được giấy báo trúng tuyển vào trường nhân văn, khoa báo chí, nó sướng rơn.
Nhà báo, công an, hai nghề chẳng liên quan gì. Với lại, anh không còn vui vẻ như xưa, có lẽ do ảnh hưởng nghề nghiệp. Anh cũng chẳng còn cõng nó đi ngắm mặt trời lặn nữa. Anh bận đi làm, nó bận đi học. Ấy thế mà, cứ rảnh ra, cả hai lại tìm đến với nhau.
Nó thích được nhõng nhẽo với anh, một thói quen có từ thời con nít. Bên anh, có cảm giác như nó chưa bao giờ lớn lên. Tính khí nó thất thường, lúc nắng lúc mưa, chế độ “giận hờn vu vơ” luôn đặt ở mức sẵn sàng. Chẳng ai chịu được nó, kể cả ông anh hai đáng quý, thế mà, anh chưa bao giờ ngừng quan tâm. Bên anh, nó luôn tìm thấy sự bình yên ngay cả khi tâm hồn giông bão nhất. Dẫu vậy, chưa bao giờ thốt nên lời yêu. Cũng chẳng ai cảm thấy ngạc nhiên, bởi lẽ, cả hai đã quá đỗi quan trọng với nhau. Một cái tên là quá chật hẹp cho mối quan hệ này.
Ngày nó tốt nghiệp, anh cầm trong tay bó hoa rực rỡ. Hai đứa lạng lách khắp mọi ngóc ngách, rồi đáp xuống bãi cỏ trên triền đồi, ngắm mặt trời lặn. Thế đấy, khi yêu nhau, hai người cứ im lặng cảm nhận, mặc cho hai con tim tự do truyền thông điệp yêu thương. Anh ngửa đầu, hỏi nửa đùa nửa thật
– Sau này, bé sẽ làm vợ anh chứ?
– Xì. Ai mà thèm chứ. Nó chu miệng.
– Xì. Ai mà thèm chứ. Nó chu miệng.
Cả hai cười giòn tan, nó lại tựa vào vai anh, cố vớt vát chút bóng hoàng hôn buổi chiều muộn.
Hôm nay là sinh nhật nó, anh mở đầu bằng một lời chúc hết sức ngọt ngào, không quên để lại lời mời cho tiệc mừng sinh nhật vào buổi tối, tất nhiên, chỉ dành cho hai đứa. Cả ngày trôi qua nhẹ nhàng như bao ngày, nó mãi nghĩ ngợi về một buổi tối đầy lãng mạn, hứa hẹn nhiều điều bất ngờ, như lời anh nói.
Tối đến, nó vận bộ váy màu hồng anh tặng, trông lung linh như một thiên thần. Nó ngồi, rồi đứng dậy, đi lui tới, vậy mà, anh độc ác bắt nó đợi mãi. Tới bảy giờ, tia hy vọng chợt loé lên. Điện thoại nó sáng lên cùng với sự ngọt ngào của bản tình ca Beautiful in White, là số điện thoại của Nam, bạn cùng cơ quan anh. Chắc anh muốn tạo bất ngờ gì đây mà, nó chắc mẩm.
– Anh Long đang nhờ anh giở trò gì đúng không? Em biết ngay mà.
– Uyên hả? Giọng anh Nam tỏ vẻ lo lắng, khác hẳn mọi khi. Em tới cơ quan em gấp, Long nó có chuyện rồi.
– Uyên hả? Giọng anh Nam tỏ vẻ lo lắng, khác hẳn mọi khi. Em tới cơ quan em gấp, Long nó có chuyện rồi.
Nói rồi anh tắt máy, chẳng kịp cho nó thắc mắc nửa câu. Lại còn muốn em đến cơ quan nữa, anh được lắm, để đó biết tay em.
Cơ quan anh hôm nay đông hơn mọi ngày. Chiếc xe quân dụng vẫn để đèn hú inh ỏi. Nó không thấy anh, chỉ có anh Nam bước ra, nhẹ nhàng dắt tay nó vào trong. Anh nằm đó, mắt nhắm nghiền, quấn quanh người bởi một lá cờ tổ quốc. Tai nó ù đi, mắt hoa lên, chân tay bũn rũn.
– Đồng chí Long hy sinh khi làm nhiệm vụ…
Nó chẳng nghe thấy gì nữa, ào tới ôm chặt lấy cơ thể anh. Không chút động đậy. Anh Nam chìa tay, dúi vào nó một hộp nhỏ. Bên trong, một chiếc nhẫn, một tờ giấy với nét chữ nắn nót
“Bé đồng ý làm vợ anh nhé!”
Nó thét oà lên trong tiếng nấc
“Vâng. Em đồng ý…”
Sống ở đời, hạnh phúc đôi khi đơn giản là những khoảnh khắc được bên nhau, quan tâm, yêu thương, chăm sóc nhau. Dẫu vậy, cuộc sống chưa bao giờ bình yên, những người thân yêu có thể rời xa ta bất cứ lúc nào. Vì thế, hãy luôn biết trân trọng những giây phút yêu thương….