Kênh Chia sẻ Tổng Hợp, Học Ngữ Văn, Soạn Văn,Viết văn... Kiến Thức Internet...( HocNguVan.Com )

Ba ngày trên thiên đường

10 giờ đêm, ngày 29-3. Tại bệnh viện.

Mắt tôi không ngừng dán chặt vào đồng hồ, cảm giác bồn chồn dâng lên theo nhịp tiếng chân chạm xuống nền. Là một y tá, đã hoàn thành nhiệm vụ trực ca suốt mấy đêm liền, hôm nay là ngày tôi được tự do làm những điều mình thích. Vì lâu lắm Trung với tôi mới có thời gian bên nhau, tôi đã chuẩn bị chiếc váy màu ngó sen thật đẹp để đi đến buổi hẹn. Định mặc nó, lần lữa mấy lần, xem xong rồi cất vô tủ, cuối cùng tôi quyết định không đi nữa.


                                                                                                                        
Bệnh nhân vừa vào viện ba ngày nay là một bà lão, bị ung thư giai đoạn cuối. Khi nhìn thấy tôi, bà ân cần gọi là cháu gái, nụ cười hiền hậu khiến mọi tâm hồn cảm thấy thanh thản. Đêm nay, bác sĩ dự đoán có thể là đêm cuối cùng của đời bà. Không một người thân thích, bà nói ước nguyện lớn nhất là có tôi ở bên cạnh. Khi gật đầu đồng ý, tôi biết mình nợ Trung một lời xin lỗi.

Trung đã nhắn tin lại cho tôi, nói rằng không còn có lần hẹn sau nữa đâu Làm việc bao nhiêu ngày mới mong có một buổi ăn tối ra trò, nào ngờ tôi lại phũ phàng hủy nó. Yêu nhau hai năm, cảm giác nuối tiếc cứ dâng tràn trong lồng ngực, không thoát ra được. Nhưng khi nhìn bà cụ ngủ say giấc, tay cứ nắm chặt lấy tay tôi, sự kiên định suýt đánh mất lại trở về. Nhưng với Trung…

–         Đừng nuối tiếc nữa, hắn chẳng tốt đẹp gì đâu.

Giọng nói khàn khàn vang lên. Sau gáy tôi, một người thanh niên đan hai tay vào nhau, dáng bộ cực kì thanh thản. Anh ta ngồi trên băng ghế từ lúc nào, cứ như xuyên tường vào đây vậy.

–         Hắn cũng có chủ đích chia tay chị từ trước. Lấy cớ hủy hẹn để đi đến quyết định từ bỏ, xem ra hắn mừng lắm.

–         Anh…

Tôi chưa nói dứt câu, bỗng nhiên cảm thấy lời anh ta nói sao giống với trường hợp của mình quá. Cho nên ngồi yên, trân trân nhìn người trước mặt.

Thực tế đã chứng minh hành động của tôi là vô cùng sáng suốt. Người thanh niên đó tự giới thiệu về mình đôi ba câu, không cần tôi phải tốn sức lên tiếng. Nụ cười nhạt khá hiền lành, ánh mắt sâu và sống mũi thẳng, ít khi có diễn viên nào lại lui đến bệnh viện này. Anh ta nói mình tên là Liên Tường, hai mươi mốt tuổi. Bị bệnh tim, nghe phong thanh bác sĩ bảo không thể qua khỏi. Muốn tuyển bạn gái để vơi đi nỗi buồn, và sự lựa chọn ưng ý nhất không ai khác là tôi.

Với tư cách là kẻ đang thất tình, tôi không giấu nổi một điệu cười nhạt. Xét về tuổi tác, rõ ràng tôi nhiều hơn hắn năm năm. Tôi ghét bị gọi là máy bay bà già, nên nhất quyết xóa sổ mấy gã phi công trẻ khỏi danh sách hẹn hò. Lần đầu tiên thấy tôi, chẳng lẽ anh ta trúng tiếng sét ái tình rồi sao?. Biết là hoang đường, nhưng Liên Tường kia vẫn tiếp tục nói:

–         Chuyện chị hủy buổi hẹn, bản thân tôi cho đó là điều nên làm. Người chị yêu không tốt, chắc đã sẵn mấy cô xinh đẹp eo thon “sơ cua” rồi. Không sớm thì muộn, hai người thể nào cũng chia tay. Ngoại hình của chị bình thường, lại làm việc cả ngày, sao anh ta chịu được? Tóm lại là quen với tôi, tôi nhất định sẽ cho chị hạnh phúc.

Gân xanh trên trán tôi giật đủ hai phát. Miệng lưỡi thế này, chắc bước nhầm từ viện tâm thần sang điều dưỡng rồi. Linh ứng thay, Trung nhắn thêm một tin nữa, chỉ một câu kinh điển “ Mình chia tay nhé”. Tôi chưa kịp sốc, đã thấy Liên Tường tặc lưỡi xều xòa “Đấy, thấy chưa, nói mà”.

–         Cậu ở khoa nào, tôi tình nguyện dắt về tận nơi. – Hơi hoang mang, tôi tức giận tiếp lời

–         Ba ngày nữa tôi sẽ lìa đời, cần gì khám bệnh nữa. Chỉ mong cùng bà chị hẹn hò, cho tâm hồn tôi thanh bình một chút. Có thể đồng ý được không?

Liên Tường biết chắc tôi sẽ mở miệng nói câu gì, nên cũng từ từ rút trong túi tờ chẩn đoán của bác sĩ. Đúng, anh ta chẳng còn sống được bao lâu nữa, nhưng thay vì thương cảm, tôi lại cảm giác như anh ta đang trong trạng thái sức khỏe cực kì hoàn hảo. Khuôn mặt vẫn đẹp trai ngời ngời, khóe miệng thoáng giễu cợt, thân hình hoàn toàn bình thường…Chỉ có ba ngày hẹn hò? Ba ngày sau, người ngồi đối diện tôi sẽ nằm trong hòm sao?


–         Đêm nay tôi sẽ ngồi đây với chị. – Liên Tường bình thản nói. – Hai giờ nữa bà cụ mất, chúng ta sẽ bắt đầu hẹn hò.



***



30-3.

Đúng mười hai giờ mười phút, tôi cảm thấy gần như suy sụp.

Bà cụ đã trút hơi thở cuối cùng trên gường bệnh. Liên Tường lẳng lặng đứng nhìn tôi khóc, bất giác nặn ra một tiếng thở dài. “Vật đổi sao dời, đời người như một giấc mộng. Sau này tôi chết, chị có khóc cho tôi không?”

Tôi nhìn Liên Tường.

Liên Tường nhìn tôi.

Hai ánh mắt chạm nhau, cảm giác không khí im ắng dường như nghe được tiếng kim rơi. Bỗng nhiên, anh ta quệt nước mắt trên má tôi, nhếch mép cười đểu “ Cứ trữ nước mắt nhiều nhiều vào, khóc cho tôi chị cũng phải dành ra vài ngày đấy”. Tôi lẳng lặng ngáp một cái. Tên diễn viên láu cá này, nên trốn đi đâu làm đề án tốt nghiệp, đóng kịch ở đây được ích gì chứ?

Hít một hơi dài, tôi dự định sẽ nói thẳng việc từ chối làm bạn gái ba ngày của anh ta. Nhưng ý định chỉ mới nhen nhóm trong đầu, Liên Tường đã nhanh nhẹn nắm lấy tay tôi, kéo ra ngoài cửa bệnh viện. Một phần nào đó trong tôi ngại ngùng chuyện Trung sẽ hiểu lầm mình cặp kẻ với người khác. Ngộ nhỡ anh ấy đang chờ mình ở trước cổng bệnh viện thì sao?. Đang mê man suy nghĩ, Liên Tường cắt ngang mạch cảm xúc, tuyên bố một câu xanh rờn “ Không có anh ta. Chỉ có tôi và em”

Lần đầu tiên được một tên nhóc gọi là “Em”, mặt tôi đã chuyển sang tông đỏ ửng, da gà nổi rần rần ở hai cánh tay. Tự nhiên đâu ra một chàng trai không quen không biết,đòi hẹn hò ba ngày, chưa được người kia chấp nhận đã kéo cô ta ra ngoài đường, xưng anh anh em em. Tôi từng phê phán rất kịch liệt thái độ coi mình là nhất trong tình yêu, nhưng lại lẽo đẽo theo Liên Tường đến siêu thị 24/24 h mua đồ. Rõ ràng ngay từ đầu mọi chuyện đã không hề bình thường. Nhưng với ba ngày, mình có thể làm gì được cho cậu nhóc này? Nếu anh ta chết thật, liệu tôi có còn bình thường được không?

–         Lâu rồi không đến đây. Quả là đã quá! Thích mua gì thì chọn đi Diệp!

Quai hàm tôi trễ xuống. môi không đóng được. Có lẽ khi về nhà phải xem có camera nào quay lén cuộc sống của mình không. Mắt tôi nghi hoặc đảo vòng quanh, trong khi anh ta thì tận hưởng cảm giác như mới lần đầu đi thang máy, sung sướng, vui mừng, khấp khởi. Anh ta có phải người sao Hỏa không thì tôi chẳng biết, nhưng nhìn hình ảnh này, mọi hoài nghi của tôi biến mất đâu hết. Liên Tường bước chậm lại, nắm lấy tay tôi. Cảm tưởng mình như một tiểu thư đang e thẹn vì được công tước hào hoa mời nhảy khiêu vũ.

Mà cái tuổi mộng mơ, tôi đã trải qua, từ lâu lắm rồi.


Rõ ràng Liên Tường không bình thường ngay cả trong cách mua đồ. Tôi vừa kéo giỏ đi tới, đã thấy anh ta chọn lần lượt một gian hàng mười mấy món đồ như nhau. Kiểu như “ Nước giải khát ít quá, mua nhiều vào” hoặc “ Siêu thị cạn mì gói rồi sao, đi gian khác”

Cứ thế, chúng tôi đã dồn đồ đủ hai giỏ, tiến tới quầy tính tiền. Liên Tường đã bỏ cái thẻ tín dụng vào túi tôi từ lúc nào, còn anh ta thì đủng đỉnh ngồi ở trên băng ghế đợi. Nhân viên khá choáng váng với mấy số 0 trong cái thẻ màu vàng này. Tôi thừa nhận mình biết ít về Liên Tường, nhưng tệ nhất cũng phải hỏi xem làm nghề gì mà giàu đến như vậy. Năm đó 21 tuổi, tôi còn không dám đi đâu vì sợ phải trích một khoản kha khá trong bóp. Ngay cả khi quen Trung rồi, tôi vẫn muốn sòng phẳng chuyện tiền bạc. Liên Tường đứng chờ tôi, khẽ huýt sáo một bài nhạc đồng quê quen thuộc.


-Sao, mê tôi rồi ư? Hồi nhỏ cũng đẹp như lúc lớn mà.

Tôi không rảnh để nói Liên Tường sửa lại cách xưng hô, vì ngay lúc này tâm trạng đã  hoàn toàn bị đóng băng. Chuyện của Trung đòi chia tay cũng khiến tôi mất một đêm thức trắng rồi. Thành phố đêm khuya, không khí tĩnh mịch đến lặng người. Tôi tâm sự với Liên Tường những điều chưa bao giờ nói với mấy người bạn, tự nhiên nghĩ rằng anh ta “an toàn”. Sự thực là Liên Tường cũng tỏ ra “ngoan ngoãn”, lẳng lặng biến thành cái thùng rác của tâm trí tôi. Khả năng uống của chúng tôi khá như nhau, Liên Tường bốn chai bia mà nói chuyện không bi lẫn. Học hỏi Liên Tường, tôi cũng ráng nốc thêm cho đến khi nôn thốc vì đầy bụng.


Trước khi dựa vào người Liên Tường ngủ một giấc, tôi mơ hồ nghe thấy câu nói của anh ta. Nhẹ nhàng, nhưng đủ sức len lỏi vào giấc mơ của tôi.

–         Cứ ngủ đi. Và ngày mai, hãy để Trung ra khỏi tâm trí em, được không?



***



Nguyện vọng của Liên Tường, rõ ràng tôi chưa thực hiện được.


Sáng hôm sau, đầu như bị ai lấy dùi cui đâm vào. Đau như búa bổ. Chỉ muốn nằm mãi, nằm hoài. Nhưng khi cảm thấy duỗi chân ở giường khá thoải mái, tôi bèn sinh nghi ngay. Ở phòng trọ, chẳng bao giờ cái gác xép cho tôi chỗ gác chân đàng hoàng. Thế là xong, tôi đang ngủ trên một cái giường mới, căn hộ mới, mà ước đến năm 35 tuổi phải có được!


Theo như mấy cuốn tiểu thuyết trữ đầy ở nhà, nhân vật nữ sẽ làm loạn cả lên, khi lật tấm chăn thấy mình chỉ mặc độc một chiếc áo nam mỏng. Tuy vậy tôi vẫn còn khá bình tĩnh khi khám phá vòng quanh căn hộ trước khi gặp Liên Tường ở ban công. Đây không hề là căn hộ bình thường, tất cả 4 bức tường đều là những ô cửa kính, phía dưới dát đá hoa cương cầu kì. Trực giác mách bảo người vừa mới quen hôm qua sẽ không làm hại gì đến tôi, nhưng cảm giác mình trở nên rẻ tiền cứ quấn chặt lấy, không thoát ra được. Liên Tường đảo mắt xuống nhìn xe Cambri màu đỏ, nơi tôi diễn điệu bộ đau khổ hơn cái chết.

–         Em cũng biết tôi không làm gì đêm qua đúng không? Chỉ thấy cái áo y tá màu trắng hơi nóng nên cởi bớt ra thôi.

Tôi chậm rãi chạy lên cầu thang. Cái tát vào má trái Liên Tường nhanh đến độ anh ta chưa kịp phản ứng.

–         Thứ nhất, cậu bé tuổi hơn tôi nên đổi lại cách xưng hô đi. Còn nữa, tôi chưa là gì với cậu, chỉ coi như là bạn nên đừng có thân thiết như thế. Thứ ba, cậu có bị bệnh chết người thật không, quả thật càng nhìn càng không giống!

–         Em muốn biết, cứ chờ thêm 2 ngày nữa. – Liên Tường khẽ quệt môi – Lý nào tôi không được ở bên em hai ngày nữa?

Tôi im lặng, cảm thấy đây đúng là cục u, cục bướu quanh người.

Công bằng mà nói, không phải tôi không có cảm giác khi ở cạnh Liên Tường. Cái cách anh ta nhếch mép cười trong lần đầu tiên gặp gỡ, rồi điệu bộ vui mừng khi đứng trên thang máy… thực sự đã từng gặp trong một thoáng xa xôi nào đó. Ngay khi đứng trước mặt, khuôn mặt điển trai xuất sắc kia cũng khiến người ta không khỏi suy nghĩ. Kiếp trước mang nợ anh ta nên mới phải đền đáp kiếp này chăng?. Nếu lý giải theo cách đó, tôi chấp nhận làm bạn gái Liên Tường làm anh vui vẻ ba ngày. Nhưng ngoài cái tên, tôi có thể biết gì về người thanh niên này nữa?

–         Đi khu giải trí chơi đi!

Liên Tường luôn là người đề xuất và tôi là người không nói lời phản đối. Đúng là người trẻ hay hồi tưởng về quá khứ. Đã lâu lắm rồi tôi cũng không đến khu giải trí, chán lắm nhưng không dám mở miệng từ chối. Cứ nhìn bộ dạng hào hứng của Liên Tường, tôi lại có cảm tưởng như mình là cô bảo mẫu tận tụy, luôn dõi theo đứa cháu hiếu động. Liên Tường chơi khá nhiều trò, trong đó thích nhất là gắp thú. Tôi thầm cảm phục khi anh ta mang về mấy con thú bông khi chỉ mất vài phút để chiến thắng. Thất vọng thay, bộ dạng trẻ con vô tư chẳng hợp với tâm tư tôi chút nào. Giờ đây, ý nghĩ về Trung tự nhiên lấn chiếm hết tâm trí. Chưa kịp chùi nước mắt, Liên Tường đã chìa ra cái khăn tay  trắng, mỉm cười hòa nhã. Có lẽ đây là nhân vật gây ám ảnh nhất tôi từng gặp, như thể cắm guốc trong bụng người khác vậy.

Đêm hôm ấy. hai chúng tôi lặng lẽ ngắm sao đêm.

Liên Tường không ngần ngại đặt ra giả thuyết mỗi vì sao là một con người chết đi, hóa thân vào đó. Vì là y tá làm việc trong khoa ung thư với tỉ lệ chết là 80%, tôi cũng không lấy vì làm bất ngờ. Những người sắp chết thường chuẩn bị và tưởng tượng thế giới bên kia của mình một cách chu toàn nhất có thể.

–         Ba ngày nữa, cậu sẽ ra đi thật sao? – Hơi tỏ mò vì sức khỏe hiện nay của anh ta, tôi bạo dạn hỏi thẳng.

–         Dù rất muốn ở bên em, nhưng thương đế chỉ có thể cho chúng ta ba ngày hẹn hò. Cho nên trong ba ngày này, tôi sẽ cho em tin thiên đường có trên mặt đất.

Nói lời lãng mạn mà khuôn mặt Liên Tường tỉnh rụi như đọc thơ. Còn tôi tuy chăm chú nghe nhưng chẳng có cảm giác đỏ bừng mặt hay tim đập thình thich. Nhưng đến câu tiếp theo, chỉ thiếu chút nữa tôi đã bật ngửa ra đằng sau.

–         Diệp đúng là người con gái đẹp nhất tôi từng gặp.

Lần này, đôi mắt nâu người đối diện nhìn thẳng vào mặt tôi, nói rõ từng tiếng một. Khi nhận ra mình đang có biểu hiện sốc của sốc, tôi tính che giấu bằng một điệu cười nhạt.

Nhưng kế hoạch còn chưa thực hiện được, Liên Tường đã tiến tới môi tôi, nhẹ nhàng đặt lên một nụ hôn. Nhanh và ẩu như một làn gió.Bị một thằng nhóc cưỡng hôn, còn gì nhục nhã hơn?

–         Sao, nụ hôn đầu tiên của em phải không? – Liên Tường nhếch mép cười, mắt  tôi đến lúc này chưa chớp được bình thường.

Tôi lắc đầu. Liên Tường có thể nghĩ là Trung, nhưng thực tế không phải.

Có một thằng nhóc, từ lâu lắm, đã hôn tôi đầu tiên.


***


31-3


Liên Tường luôn chầu chực trước cửa, chờ tôi xong ca trực của mình. Đúng là bạn trai từ trên trời rơi xuống, có tháo kiếng ra cũng thấy bóng anh ta khoanh tay cười thoải mái. Chuyện không có gì đáng nói khi vào ngày thứ hai cuộc hẹn, Trung đến tìm tôi, trông già đi gần chục tuổi.

–         Anh gọi điện, sao em không trả lời?

Tôi hơi hoang mang khi chỉ cách một bức rèm, Liên Tường đang thoải mái gác chân trên giường. Chờ chán, thấy tôi chưa hết ca trực, anh ta cũng đánh một giấc khá dài.

–         Không phải anh nói chúng ta chia tay sao? – Tôi nói bằng giọng nhỏ nhẹ nhất có thể – Anh đã “đá” một cô gái bằng tin nhắn, giờ gọi lại là có ý gì?

–         Nhưng không có nghĩa là em lạnh lùng với anh như vậy. Rõ ràng lôĩ từ em mà ra.

Lúc này, Liên Tường từ từ hé mắt. Tôi cũng không biết làm sao, mà tốt nhất anh ta không nên xuất đầu lộ diện. Tôi không hề thích cách cư xử của Trung măc dù đó là lỗi của tôi thật. Có một phần nào trong tôi đã ra đi. Tại sao mình luôn là người chịu đựng? Tại sao Trung luôn không bao giờ  có cùng tiếng nói với mình?

Lấy đại ý từ câu nói của Liên Tường trước đây, tôi thẳng thừng phản bác:

–         Em chỉ là một trong những người mà anh quen. Rõ ràng anh đã có nhiều cô “xinh đẹp, eo thon” vây quanh rồi. Chẳng qua vì thấy em không gọi lại nên bất ngờ đến hàn gắn thôi. Thật sự anh không yêu em, không quan tâm đến cảm xúc của em…

Nói đến đây, Liên Tường giơ ngón út lên tán thưởng. Tôi chưa kịp ra hiệu cho anh ta ngồi im thì Trung đã đột ngột lên tiếng:

–         Em nói chuyện với ai trong rèm thế?

Lúc này, nói che giấu là điều không thể. Trung hùng hổ tiến lại gần, may thay điện thoại anh ta reo lên ba tiếng. Tôi nói trống không một câu “Cô ta gọi kìa” khiến mặt Trung đổi màu, vội rảo bước về phía lan can.

Rõ ràng là rất buồn, nhưng tôi vẫn có cảm giác tảng đá đè nén trong đầu đã được thu lại. Liên Tường lém lỉnh đưa mắt nhìn tôi, khuôn mặt vẫn tỉnh bơ như thường nhật:

–         Chỉ còn một ngày nữa. Em, em sẽ nhớ tôi chứ?

***


1-4 Ngày nói dối.


Khi tôi tỉnh dậy, mặt trời đã lên bằng con sào trước mặt. Chẳng hiểu sao tôi rất sợ ngày này, như thể lời nói của Liên Tường có sức ám ảnh tâm trí đến vậy. Hôm qua là một ngày rất vui trong đời, Liên Tường cùng tôi hò hẹn như đôi tình nhân thực sự. Tuy có chút ngượng ngùng về phương diện tuổi tác nhưng tôi khá tự tin diện bộ cánh “hồi xuân” màu ngó sen cực đẹp. Liên Tường khen “Tôi chưa thấy ai xinh đẹp như Diệp” cả thảy 5,6 lần. Những điều hạnh phúc bình dị bỗng trở thảnh nỗi sợ hãi mơ hồ, nhất là khi con người không biết chúng kéo dài được đến bao lâu. Một cách thành thật, tôi vẫn muốn Liên Tường ở mãi với mình như thế này. Vì với tôi, những sự hiểu biết về anh ta chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Khi tôi đang cần thời gian, thì hôm nay, Liên Tường chính thức ra đi.

Ra đi? Tôi thực sự không hể biết phải hiểu theo nghĩa nào nữa. Đó có phải là trò đùa trẻ con, muốn tán tỉnh một người nên dựng chuyện kì bí? Hay sức khỏe của anh ta đã đi đến cuối giới hạn như trong tờ đơn lần đó.
Liên Tường nói hôm nay là tiệc chia tay, nên khuyên tôi hãy ở bệnh viện chờ anh ta đến đón. Lòng tôi thực sự xáo trộn,  đến tối ăn cơm cũng cảm thấy khó nuốt.

–         Cậu mệt à?- Nguyệt, cô y tá cùng khoa nhíu mày hỏi tôi.

Biết chắc thế nào tôi cũng lắc đầu, Nguyệt tiếp lời luôn.

–         Nhìn mặt cậu trắng bệch, chắc vừa truyền máu cho bệnh nhân phải không? Sức khỏe yếu mà cứ cố, mấy năm trước ngất một phen làm mọi người đều hoảng.

Tôi mỉm cười nhớ về chuyện cũ. Nhiều năm trước khi làm thực tập, tôi có chăm sóc cho một thằng nhóc cực kì  hiếu động. Chính nhờ nó mà tôi thường bị khiển trách khi có cuộc họp nội bộ giữa các y bác sĩ. Nó hay rủ tôi đi chơi, mỗi lần lén xuất viện là một lần sung sướng nhảy cẫng lên.

–         Nó rất quý cậu. – Nguyệt nhìn sâu vào mắt tôi – Lần đó thằng bé bị lên cơn đau tim, phải mổ gấp. Chỉ có cậu mới có nhóm máu A+ , nhờ thế mà nó mới sống

Tôi mỉm cười. Sau đợt hiến máu bị hôn mê 2 tiếng liền, khi tỉnh dậy thấy nó xuất viện rồi. Thằng bé gửi mẩu giấy đưa lại cho tôi, ghi nguệch ngoạc vài chữ. “ Tôi chưa thấy ai xinh đẹp như chị”.

Bỗng nhiên, đầu tôi “ầm” lên một tiếng. Người xinh đẹp nhất…Chẳng phải Liên Tường cũng từng mấy lần khen tôi như thế sao? Cả sở thích đi siêu thị cũng giống hệt. Cả vẻ mặt trẻ con trong cái thân xác người lớn kia nữa. Chả trách tôi lại tỏ ra thoải mái và thấy gần gũi, thân quen như vậy.

Nếu, nếu Liên Tường chính là thằng nhóc 6 năm trước, nếu nó đã thực sự trở về sau chuyến đi Úc lần đó…

Thì tôi nhất định phải gặp lại nó.


***


Đêm mưa đầu tiên trong năm…

Đi xe máy trên đại lộ, có cảm giác mưa như trút nước không đúng thời điểm. Cuối cùng thằng nhóc tôi yêu quý đã thật sự trở về. Cao lớn và đẹp trai hơn hẳn, tôi chỉ trách hận bản thân quá ngu ngơ không nhớ nổi những sở thích quái đản của nó. Không đủ kiên nhẫn chờ Liên Tường đến bệnh viện nữa, tôi sẽ tới nhà “anh ta” kì vọng lời giải thích rõ ràng.

Bịa chuyện chết chóc hù tôi, cậu chết chắc rồi.

Sẵn có một trí nhớ tồi vả cảm giác sai về phương hướng, tôi chạy xe vòng vòng, không rõ đi đâu. Căn hộ lần đó tôi ngủ lại, rốt cuộc ở đâu cũng là một ẩn số. Cuối cùng, xe cũng cạn  xăng. Đang lúc trời mưa, tôi thẫn thờ bỏ nó trong một khu giữ xe siêu thị. Liên Tường rốt cục đang ở đâu khi tôi đang mong chờ anh ta nhất chứ? Khi biết hôm nay là ngày anh ta đinh ninh mình sẽ chết, tim tôi đập càng mạnh hơn.

Đứng phía bên kia làn đường, Liên Tường trân trân nhìn tôi. Chiếc áo trắng đã thấm đẫm nước mưa.

–         Tôi sẽ qua đường. Đứng nguyên đấy.

Nhưng là trời mưa, tôi tuyệt nhiên không nghe tiếng anh ta nói. Tôi chỉ biết mình rất nhớ, nhớ thằng bé ngày xưa đã làm hư mình, bỏ phận sự đi chơi…

Khi tôi bước xuống lòng đường, thế giới bỗng nhiên trở nên hư ảo. Giữa màn mưa, một luồng sáng chói lòa chiếu vào đôi mắt. Tiếng còi tuýt ỉnh ỏi. Rồi im lặng. Lại im lặng.Trong một khoảnh khắc, tôi đã lên đến được thiên đường sao?

Thiên đường không có thật. Đó chỉ là tưởng tượng của con người nhằm thoát khỏi thực tại mà thôi.

Thực tại của tôi, nằm sõng soài trên đường, thở hổi hển, nước mưa ngỗ nghịch bắn thẳng vào mặt. Tôi thấy bầu trời, màu đen, chung quanh dường như tối sầm lại. Khi chợt nhận ra có gì đó đang sờ vào tay mình, tôi chợt ngoảnh đầu lại. Liên Tường cũng nằm như tôi, đầu gục xuống nền cát. Có cái gì đó trong tôi dường như đã mất đi. Lúc nãy khi xe vừa lao tới, Liên Tường đã cứu, cứu…

Người trong xe kêu lên “ Đi đứng kiểu gì vậy?” Tôi trừng mắt nhìn ông ta, vội hét “ Ông đã đâm chết người đấy, biết không?” . Ngoan cố hơn, ông ta nhíu mày đầy khó hiểu, vội thắng ga đi thẳng.

Tôi bất lực nhìn chiếc xe lao đi, nước mắt trào ra lẫn với màn mưa. Rồi chợt nhớ ra điều gì, chân ào tới chạy lại chỗ Liên Tường. Liên Tường vẫn nằm nguyên tư thế, ngón tay không ngừng chuyển động. Tôi quyết tâm cõng Liên Tường tới bệnh viện. Nếu hôm nay là ngày đúng như số mệnh của anh, tôi cũng phải làm nó thay đổi.


Tôi chợt nhận ra một vết thương trên người Liên Tường cũng không có. Không máu, không sứt sẹo, chỉ thấy độc một nụ cười chua chát:


–         Không được đâu. Tôi chỉ tan biến đi, không có cách gì chữa trị. Tôi đã xin họ một điều, đến để gặp được em rồi… siêu thoát.

–         Siêu thoát? Siêu thoát là sao?

Sắc mặt của tôi trở nên khó coi hơn bao giờ hết. Liên Tường vẫn giữ đôi mắt ráo hoảnh ấy nhìn tôi, không đổi hướng. Chỉ là, chỉ là cơ thể đã dần trở nên trong suốt, như người từ khi bắt đầu đã đoán trước kết cục vậy. Nếu thật sự anh chỉ là một hồn ma, làm sao để tôi có thể tỉnh lại khỏi ác mộng này?


–         Thằng nhóc mà Diệp cho máu đấy, chẳng phải xuất viện gì, mà chết ngay sau đó. Tôi chỉ sợ em buồn, nên luôn nói là đi Úc đến tận bây giờ. Linh hồn tôi đến đây là để bảo vệ em. Hôm nay phải ngày nói thật mới đúng. Tôi nói, hôm nay là ngày chết của em.

–         Đừng đùa. – Nước mắt tôi lăn dài trên má, liên tục lặp lại lời cảm thán vô nghĩa đó.

–         Tôi không hề tồn tại. – Cơ thể Liên Tường chợt rung lên, thở dốc từng tiếng – Diệp phải công nhận một sự thật, những ngày qua là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của tôi.

–         Đừng nói nữa…

Tôi lặng người nhìn Liên Tường. Cánh tay anh chầm chậm vuốt má tôi, hệt như cậu bé năm xưa vẫn thường trêu đùa. Khoảnh khắc Liên Tường tan biến hệt như một giấc mơ. Khi vừa nghe câu “ Tôi thích anh”, ánh mắt Liên Tường như đang cười, lại vừa thỏa mãn, nhưng đơn độc đến kì lạ.


Đôi mắt chỉ thực sự ngừng nhìn tôi cho đến tan biến, không còn dấu vết.


***


Năm tháng.


Mắt tôi không ngừng dán chặt vào đồng hồ, cảm giác bồn chồn dâng lên theo nhịp tiếng chân chạm xuống nền. Là một y tá, đã hoàn thành nhiệm vụ trực ca suốt mấy đêm liền, hôm nay là ngày tôi được tự do làm những điều mình thích. Tôi chọn cách đi dạo, chẳng hiểu sao từng bước chân tôi đến đều gắn với những kỉ niệm về Liên Tường. Cậu bé ấy vẫn thật sự tồn tại, theo một cách mà chỉ có cảm giác tôi mới là điều hiểu rõ nhất.

Trời lại mưa.


Tôi tự hỏi khi đứng trong cơn mưa ấy Liên Tường sẽ nghĩ gì, làm gì.. thực tình không thể lý giải. Khi anh ở bên cạnh, tôi không hề muốn nói gì, luôn để người đối diện mở lời trước. Cả một nụ cười cũng không thể níu kéo lại, chỉ một giây thôi, cả đôi mắt kia, cũng không thể nhìn lại.



–         Cô xinh đẹp ơi!

Khẽ gạt nước quanh khóe mắt, tôi ngạc nhiên nhìn xuống. Một cậu nhóc khuôn mặt khá khôi ngô. Ấn tượng nhất có lẽ là đôi mắt như hai vì sao. Sáng rõ, và ngờ ngợ cảm giác không thể quên được.


–         Chưa khỏi bệnh, ra ngoài trời làm gì.

–         Ở bệnh viện hoài chán quá. –Môi cậu nhóc dẩu lên hờn dỗi – Con muốn ra ngoài.
Khẽ cúi người xuống, tôi nhìn vào sâu mắt nó, nói chậm rãi tường câu.

–         Được. Nhưng việc ra khỏi bệnh viện lần này là bí mật của chúng ta. Cháu mà nói cho người thứ ba biết, cô thất nghiệp, cháu cũng không tránh khỏi liên quan đâu.
Nụ cười ranh mãnh của cậu bé bất chợt nở trên khóe môi. Tôi không thể kìm được cơn giật ngửa người ra, trong lòng xao động bồi hồi, thật tình không thể hiểu được.

Hay, cậu nhóc là tái sinh của Liên Tường? Nghe có vẻ hoang đường thật! Nhưng chính vì hoang đường, tôi cảm thấy thế giới này ấm áp hẳn lên. Giữa lòng đời thực này có 1 câu chuyện để níu kéo cảm giác, và tôi luôn tin vào nó. Tôi luôn tin ở một nơi nào đó, tôi và Liên Tường, nhất định sẽ gặp lại nhau.

Ba ngày trên thiên đường Rating: 4.5 Diposkan Oleh: Unknown