Ma Đói hay cười, đó là đặc điểm mà anh ghét nhất khi nhìn thấy con bé.Sở dĩ anh ghét cay ghét nắng nụ cười ấy, đó là vì nụ cười của con bé luôn cực kì trong sáng, cực kì thơ ngây, khác xa với thế giới anh đang sống.
Ma Đói nhà giàu, còn anh phải mưu sinh từ lúc còn rất nhỏ. Thêm một đặc điểm thứ 2 anh không hòa hợp với con bé, nói cách khác là sự ganh tị, đố kị từ sâu bên trong. Mỗi lần thấy nó đi qua, anh phải kìm nén cơn tức giận, đột ngột rẽ về hướng khác.
“Anh thợ hồ ơi, nước của anh này”.
Ma Đói bất thình lình chặn đường tiến của anh, đôi mắt ánh lên những tia nhìn hạnh phúc. Ma Đói gầy tong teo, diện lên mình một chiếc váy hoa hòe trông lố bịch khủng khiếp.Chẳng hiểu sao con bé lại thích bám anh đến thế?.
– Ừm, cám ơn.
Anh nói một câu đơn giản, khuôn mặt cực kì lãnh đạm. Không hiểu sao Ma Đói vẫn cứ cười, đôi mắt nó nhìn thẳng vào anh, tinh nghịch trả lời:
– Cuối cùng anh cũng chịu nhìn thẳng vào mắt em.
***
Bạn bè anh nói: “Mày đẹp trai nhất hội, con gái cưng của ông chủ nhà giàu bám theo mày là đúng rồi “
Anh châm một điếu thuốc, vẻ khó chịu hiển hiện trên nét mặt. Anh chẳng hề ưa gì Ma Đói, người anh yêu chỉ có mình Hồ Khả mà thôi. Cô ấy cũng cùng hoàn cảnh như anh, tướng mạo xinh đẹp, đang đi làm Pg ở một vũ trường có tiếng trong thành phố.
Dự định của anh vài năm tới, sẽ là kiếm được kha khá tiền để xây dựng tương lai với Hồ Khả. Anh lặng lẽ rút trong ngăn kéo tiền làm công vừa tiết kiệm được. Không bõ bèn gì với những gã đàn ông bỏ tiền tính bao ăn ở cho Hồ Khả. Anh nhíu mày, cả đêm trằn trọc không sao ngủ được.
Mấy ngày nay, Ma Đói dường như mắc chứng tưởng bở, cứ nghĩ là anh quan tâm đến con bé xấu xí ấy lắm. Anh quay đầu, bình tĩnh làm tốt việc của mình,cố gắng không quan tâm đến câu chuyện của Ma Đói. Con bé xịu mặt, cuối cùng cũng chịu buông tha cho anh. Khi con bé vừa đi khỏi, anh bỗng giật nảy mình, trong túi quần reng lên chuông điện thoại quen thuộc.
Là Hồ Khả.
Anh mừng rỡ như một đứa trẻ lên ba, vội vàng bắt máy.
Phía bên kia đầu dây vang lên tiếng nhạc vũ trường ầm ỹ, cùng với câu nói nhỏ nhẹ của Hồ Khả:
– Anh à, mình chia tay đi.
***
Chia tay ?
Anh không tin vào tai mình, đôi mắt hiện lên những vằn đỏ.
Hồ Khả khuôn giọng vẫn rất bình tĩnh, chỉ đáp gỏn gọn:
– Anh không có tiền, làm sao em có thể lo cuộc sống cho em tốt được?
– Em sắp đính hôn với ông chủ vũ trường rồi, chúng ta chia tay đi.
Chia tay….
Anh như kẻ điên, bỏ hẳn công việc, đến ngay vũ trường ấy chất vấn Hồ Khả. Anh vừa bước vào cửa gào tên cô ấy, đã bị đám bảo vệ ùa ra đuổi đánh. “Mày nghĩ sao mày có thể vào được đây?”, “Thẳng khốn, biến đi ngay chưa, ông chủ mà biết thì toi mày luôn”.
Chúng dùng chân đá tới tấp vào mặt anh, mũi giày của tên to béo kia sượt vào mũi anh khiến máu chảy ròng ròng. Tối hôm đó, anh chập chững trở về nhà, cảm thấy vô định cho tương lai của mình. Mất Hồ Khả, anh sẽ đi về đâu?. Anh đã tiết kiệm tiền từ 5 năm nay, nhưng chẳng hề bõ bèn gì với số tiền ông chủ vũ trường ấy trích ra 1 tháng nuôi Hồ Khả.
Đôi mắt anh mờ đục đi, không biết đó có thể là mưa hay nước mắt của anh nữa. ông trời ban mưa ầm ĩ, cả góc phố sôi động trong tiếng mưa rơi rì rào, rì rào. Anh đi chệnh choạng, ngay lập tức té xuống dưới mặt đường. Bỗng nhiên, có một bàn tay mềm mại nào đó níu giữ vai anh, vuốt ve khuôn mặt đẫm nước của anh.
Anh mừng rỡ, ôm chặt cứng người đã đỡ anh dậy. Hồ Khả, có phải là em không? Em từ bỏ hắn để về lại bên anh, phải không?
Anh ôm chầm lấy người con gái ấy cho đến lúc cơ thể mất dần ý thức, lặng lẽ thiếp đi.
Sáng hôm sau, khi nằm trên chiếc giường ấm áp nhà ông chủ. Anh mới biết, người cứu mình và ôm lấy mình hôm ấy, là Ma Đói.
***
Ma Đói đem cháo đến, nụ cười vẫn tỏa đều trên khuôn mặt.
Anh ghét nụ cười đó, cho đến giờ, anh vẫn có thói quen nhìn sang trái khi thấy Ma Đói cười với mình.
– Cảm ơn. – Anh đón lấy tô cháo, húp liền một hơi rất nhanh. – Tôi xin phép về.
– Anh còn yếu lắm. – Ma Đói bèn tiếp lời. – Anh cứ ở lại thêm cho đến khi khỏe hẳn.
Anh cắn răng đứng dậy, vẫn rất mệt, vậy là bệnh tình nặng hơn anh tưởng. Không chỉ có thân thể bị ốm mà tâm còn tổn hại nặng nề hơn gấp bội. Tiền? Tiền là khoảnh cách lớn nhất với anh và Hồ Khả lúc này. Làm sao để có tiền nhanh nhất, làm sao để đưa được Hồ Khả về bên mình?. Nếu anh cứ tiếp tục làm thợ hồ đời đời, làm sao anh có thể mang lại hạnh phúc cho chính mình được đây?
Anh nhìn Ma Đói, vẻ mặt cô ấy giống như chính Ma Đói đang bị bệnh chứ không phải anh. Con bé ngu ngốc, tự dưng yêu quý một kẻ bị bồ đá, lại còn không có một đồng nào như anh. Và rồi, anh nhìn xung quanh kiến trúc căn nhà. Chẳng phải đây là một thế giới anh đã nghĩ mình không bao giờ thuộc về ư? Tại sao anh không thay đổi suy nghĩ nhỉ?. Nếu có thể lợi dụng tình cảm của Ma Đói len lỏi vào ngôi nhà này, thì anh chẳng phải sẽ tiến gần hơn với mục đích sao?
Ngay lập tức, anh nắm lấy bàn tay Ma Đói. Khuôn giọng trìu mến đến mức chính anh cũng cảm thấy tởm lợm.
– Cám ơn cô đã lo cho tôi. Sáng nay, nghĩ kĩ lại, từ trước đến giờ là tôi đối xử tệ với cô…. Bây giờ, tôi mới biết mình rất yêu quý cô…
– …..
– Chắc có lẽ, tôi yêu cô thật rồi !
****
Yêu Ma Đói….
Anh cảm thấy diễn xuất của mình rất tệ, thế mà trong con mắt của Ma Đói, anh lại chân thành chẳng khác nào chàng hoàng tử trong cổ tích.
Đôi mắt Ma Đói dường như đang cười. Con bé khiến anh cảm thấy tận sâu trong thâm tâm có một sự xúc động không hề nhẹ. Anh lấy tay Ma Đói áp lên má mình, tưởng tượng đến khuôn mặt của Hồ Khả khi thấy anh thành công, có quyền thế.
Ma Đói tâm sự, mình thích anh từ ngày đầu anh xin vào làm việc trong khu vườn của nhà con bé. Anh cao ráo, đẹp trai, khuôn mặt lạnh lùng không chút biểu cảm. Kể từ khi đó, Ma Đói mặc định đó chính là người đàn ông định mệnh của đời mình, còn hơn những gì con bé đọc trong tiểu thuyết. Anh cười khẩy, cảm thấy câu chuyện rất ư phi thực tế, quả là một tiểu thư đầu rỗng không hơn không kém.
Làm người yêu của Ma Đói không khó, chỉ biết lẳng lặng nghe con bé nổi chuyện và gật gù theo là đủ. Nhưng cái anh lo lắng nhất, chính là cha của Ma Đói không thích con gái quen với người làm nghề thợ hồ như anh. Ma Đói vẫn còn có rất nhiều chàng trai nhà khá giả yêu thích con bé.
Cho đến một ngày, trời lại mang xuống tặng anh một cơ hội ngàn vàng. Khuya hôm đó, nhà Ma Đói bị cháy.
Trận hỏa hoạn chấn động cả con đường hẻm yên tĩnh. Nguyên nhân là do bà giúp việc vô tình vặn bếp không tắt, để cho lửa bén vào chiếc rèm, rồi từ từ lan đi rất nhanh.
Anh lẫn trong dòng người cứu hỏa, vì Ma Đói ở trên tầng 2 cho nên công tác cứu hộ gặp nhiều khó khăn. Anh nhắm mắt tính toán, không phải là vì tiếc thương Ma Đói, mà vì nhìn thấy nét mặt khắc khổ của người cha liên tục gào thét tên con.
Cuối cùng, anh quyết định hành động. Anh lấy một xô nước dội vào đầu mình, nhanh nhẹn vượt qua khu vườn, rồi đi thẳng lên cầu thang. Anh đã đánh cược bản thân mình vì vinh quang sau này.Ma Đói đang hét lên tuyệt vọng, cả người co rúm phía bên góc cửa sổ.
Anh đỡ lấy Ma Đói, bế con bé ấy rời khỏi căn nhà. Lửa cháy bừng bừng phía sau. Anh cảm nhận thấy hơi nóng mãnh liệt, cả người anh cũng muốn bốc hỏa, nhưng chẳng hiểu sao anh lại thỏa mãn vì cơ hội trời cho như vậy.
Ma Đói chớp chớp hàng mi, ho khù khụ, đôi mắt mỉm cười nhìn anh:
– Em không quên ơn anh đâu, không bao giờ….
***
Ít lâu sau, anh kết hôn cùng Ma Đói.
Trận hỏa hoạn đã khiến cho nhà Ma Đói tổn thất rất nhiều, nhưng cũng may công ty của ông chủ vẫn còn có nhiều tài sản nhất định. Anh không những được ông chủ tin tưởng cho quen với Ma Đói, mà còn trở thành người hung trong mắt nhiều nhân viên công ty.
Đôi khi, anh không thể tin nổi, một lúc nào đó, mình lại đặt chân vào công ty tầm cỡ quốc gia như nhà của Ma Đói.
Trước đây, anh cũng từng là một sinh viên học khá trong trường đại học, nhưng vì nhiều nguyên nhân khiến anh phải bỏ ngang, phải kiếm việc làm thợ hồ. Sự đề bạt của bố vợ khiến cho việc thăng tiến của anh tăng lên vòn vọt, năng lực của anh cũng không tồi cho nên công việc tiến triển vô cùng thuận lợi.
Ma Đói mở một tiệm bánh, biến mình thành cô chủ nhỏ hay cười. Thỉnh thoảng, Ma Đói vẫn ôn lại kỉ niệm đã làm cho anh bát cháo, và nhớ lại chi tiết anh tỏ tình với cô bé.
Anh kì thực không còn nhớ gì cả, anh có cảm tình với Ma Đói khi nào? Anh yêu cô ta khi nào? Tất cả chỉ là một vở diễn anh kì công sắp đặt, để phục vụ cho mục đích cuối cùng mà thôi.
2 năm qua, cuộc sống hôn nhân của anh không một vết gợn. Một mặt thì luôn trở thành con rể tốt của bố chồng, một mặt thì luôn tỏ ra lãng mạn, chân thành với Ma Đói. Nhưng ở một góc tối này đó, anh vẫn bí mật tìm hiểu về cuộc sống Hồ Khả, cùng người đàn ông đã từng sai người đánh đập anh.
Ma Đói thích nhất là tự tay làm bánh cho anh ăn. Cô ấy là chủ tiệm bánh, công việc bận rộn, nhưng mỗi khi ghé đến công ty là đưa anh một bọc bánh đầy ụ. Anh chỉ nếm thử một miếng, phần cần lại đem đổ hoặc phân phát cho các nhân viên khác. Ma Đói làm điều gì, anh cũng chẳng hề mảy may xúc động, thậm chí còn cho rằng cô ta chỉ là một tiểu thư thích thể hiện.
Anh dần tìm được căn hộ mà Hồ Khả ở. Cuộc hôn nhân cô ấy cũng bất hạnh chẳng kém gì anh, lấy một người chồng giàu có nhưng công việc càng ngày càng trì trệ. Mới đây nhất, công ty của bố vợ anh đã mua lại vũ trường nổi tiếng ấy. Hồ Khả khóc hết nước mắt khi thấy anh. Anh ôm Hồ Khả vào lòng, sau bao nhiêu năm cô ấy vẫn xinh đẹp, dịu dàng và làm anh mê đắm như xưa. Cô ấy không thể buông tay anh được, cũng như anh cảm thấy hạnh phúc mà thỏa mãn nhất khi thấy cô ấy ở bên.
1 năm nữa trôi qua, Ma Đói vẫn không hay biết, vẫn tiếp tục làm anh vui lòng bằng thứ bánh không bao giờ anh thích đụng đến.
Anh mua một căn hộ cao cấp cho Hồ Khả, dần dần học cách nói dối Ma Đói mỗi lần về trễ, hoặc đang có việc ở công ty. Hồ Khả hầu như chiếm hết mọi thời gian của anh, anh yêu Hồ Khả và nuông chiều cô ấy hơn tất thảy mọi thứ trên đời.
Tháng 4 năm đó, bố vợ Ma Đói qua đời. Từ sau khi đó, Ma Đói ít cười hơn, anh nghiễm nhiên trở thành quản lý công ty mà không có bất kì một sự cố gắng vượt mức nào.
Ma Đói vẫn mang bánh đến công ty anh, nhưng lần này anh không còn ai để nể sợ, kiêng dè, bèn chê bai bánh cô ấy làm đủ thứ. Anh đã chịu đựng phải nếm vị ngọt của nó suốt cảy năm trời, cho nên lúc này anh không còn đủ kiên nhẫn nữa. Ma Đói nhìn theo bóng lưng anh, bất giác cười buồn:
– Anh không ăn cũng được, để em về nhà làm bánh bớt ngọt cho anh.
– Tôi không thích ăn bánh, ngọt ít hay ngọt nhiều cũng chẳng ngon gì cả. đừng có đem đến nữa, tối nay tôi có nhiều công việc lắm, không rảnh lúc nào hết.
Anh bực tức hét lớn, nhìn Ma Đói cúi gằm mặt xuống, lủi thủi đi về.
***
Hồ Khả dần dần biến thành bà hoàng trong mắt anh. Anh dường như muốn dọn về căn hộ cao cấp ấy, chẳng còn thiết ngày nào bên Ma Đói nữa.
Mưa tháng 11 rơi tầm tã, anh nhìn vào đồng hồ, trông đợi từng ngày gặp Hồ Khả. Tiếng chuông điện thoại reo lên liên tục, anh chán chường nhận ra, lại là của Ma Đói.
“Anh ơi, đêm nay anh về nhà nhé. Em nấu cháo cho anh ăn đấy”.
“Em xin lỗi vì mang bánh ngọt cho anh, để em đền bù lần này nhé”.
Anh nhắm mắt lại, hạ giọng nói: “Xin lỗi, tôi không có thời gian rảnh. Cô tự nấu tự ăn đi !”
Đêm đó, anh vui vẻ bên Hồ Khả và bạn bè, thác loạn trong quán bar đến nửa đêm mới về.Chia tay với Hồ Khả, chẳng hiểu sao anh thấy rất mệt, cuối cùng kêu taxi chạy nhanh về nhà.
Nhà, nhà của anh, đã gần mấy tháng này không thèm đặt chân vào.
Một cô vợ tên là Ma Đói, gầy tong gầy teo, chẳng có chút hấp dẫn nào. Nhưng vì nghĩa vụ, anh vẫn phải về nhà, chí ít là ngay trong lúc này.
Anh nằm liệt trên giường, thở dốc, mùi rượu nồng nặc trong quán khiến anh thấy mệt mỏi vô cùng.
Trong cơn mơ màng, anh vẫn nhận thấy, một bàn tay ấm áp đặt nhẹ lên trán mình. Cả thân người anh nóng ran, cơn sốt hành hạ anh cả đêm không dứt.
Khi mở mắt tỉnh dậy, trời đã sáng từ lúc nào. Anh đưa tay xoa đầu, nhận thấy trên bàn có một bát cháo nóng.
Ma Đói bước vào, nụ cười trên môi chẳng khác gì mấy năm về trước. Cái đêm anh chia tay với Hồ Khả, cũng là vào một đêm mưa bão, sáng sớm tỉnh dậy, người anh trông thấy cũng chỉ là Ma Đói.
“Hôm qua, em có đến công ty anh, nhưng không thấy anh ở đó”.
Ma Đói nói chuyện khá nhỏ nhẹ, nhưng giống như đang thăm dò, khiến anh thấy bực tức vô cùng:
“ Tôi đi đến bar gặp đối tác, có ở công ty đâu mà cô gặp”.
Ma Đói luôn khiến cho anh cảm thấy mình là người bắt nạt cô ta. Điệu bộ Ma Đói quả thật rất đáng thương, mắt cứ nhìn xuống chân, giọng lại nhỏ nhẹ vô cùng:
“ Anh ăn bát cháo này đi, còn nóng lắm, để em gọi điện xin cho anh nghỉ việc”
“Không cần, tôi tự đi làm được “ – Anh bướng bỉnh mặc lại đồ, dù biết trong người không hề khỏe như đã nói.
Ma Đói không nhìn anh lâu thêm, lặng lẽ lấy bát cháo mang đi.
Một cảm giác tội lỗi không tên ngập tràn trong đầu anh. Nếu trí nhớ của anh chính xác, thì hôm qua là ngày sinh nhật của Ma Đói.
***
Hồ Khả nói: “ Em nghĩ anh nên li dị với cô ta. Anh đâu còn phải e dè sợ sệt cha của cô ấy nữa. Rồi chúng ta sẽ cưới nhau, có cuộc sống hôn nhân hạnh phúc, không phải sao?”
Anh lặng im không đáp. Hồ Khả nói chẳng sai, anh đâu còn là thằng con trai luồn cúi ông bố vợ như ngày mới đầu làm công ty, anh việc gì phải sợ Ma Đói nữa?
Nhưng tận sâu trong lòng anh, vẫn có một chút ái ngại dành cho Ma Đói. Cô ta là người vợ hiền thảo, chưa bao giờ làm sai chuyện gì, chỉ làm sai chuyện duy nhất là khiến anh bực mình.
Anh không muốn Hồ Khả công khai chuyện anh sống chung với cô ấy. Nhưng chỉ vài tuần sau, Hồ Khả đã hành động trước. Anh không ngờ tình nhân của mình lại đi gặp vợ mình, để công khai toàn bộ mối quan hệ tình ái của mình.
Ma Đói đã rất sốc.
Anh không có đủ dũng khí để gọi điện thoại cho Ma Đói, mặc cho Hồ Khả kêu gào phải làm rõ mọi chuyện. Không ngờ, ngay sáng hôm sau Ma Đói ăn mặc thật đẹp đến gặp anh. Khuôn mặt tiều tụy, nhưng nụ cười không lẫn vào đâu được vẫn tỏa rạng trên môi.
“Anh à, mình đi chơi một lát, được không?”
Anh nghi ngại nhìn Ma Đói, một câu cũng chẳng thể nào thốt lên được. Biết được quan hệ của anh và Hồ Khả, nhưng cô ấy vẫn chẳng có chút biểu hiện tồi tệ nào !
Ma Đói chủ động dẫn anh đi khắp những trung tâm mua sắm trong thành phố. Rồi đột ngột cùng anh rẽ vào một con hẻm, nhỏ đến mức anh cũng chẳng thể nhận ra, đây là nơi năm xưa mình từng một thời làm thợ hồ.
“Nơi này, anh nhớ không, ngày trước anh đi làm ở đây. Chỉ thấy anh một lần, em cũng đã tương tư mất ăn mất ngủ rồi !”
Nhìn lại con đường nhỏ này, anh mới biết, cũng tại nơi đây, sau khi xô xát với đám người trong quán bar, anh ngất xỉu, được Ma Đói đem về nhà kịp thời.
“Hồ Khả có được anh, cô ấy thật là hạnh phúc !”
Câu nói của cô ấy, nhẹ hẫng, lại khiến con tim anh đột ngột chùng xuống.
“Sau này, khi li dị xong, em muốn anh hãy quên con hẻm này, quên đi em, và sống tốt cùng cô ấy. Mà quên được em, chắc cũng dễ thôi, đúng không?”
Anh không hề trả lời, đôi mắt vẫn trân trân nhìn về Ma Đói. Cảm giác này là thế nào? Rõ ràng Hồ Khả là người anh yêu, nhưng với Ma Đói, chính là sự day dứt không chế ngự nổi….
Anh biết, anh là kẻ tham lam vô cùng. Một kẻ không có lương tâm, một kẻ lợi dụng Ma Đói để giữ chặt con tim người mình thực sự yêu…
Giữa Ma Đói và Hồ Khả, anh chỉ được quyền chọn một.
“Tôi và Hồ Khả, sẽ sống hạnh phúc !”
Sau cùng, anh chỉ nói với Ma Đói, một câu đau lòng như thế.
***
Ma Đói đi rồi.
Đáp chuyến bay cuối tới San Fracisco, từ bỏ tất cả mọi thứ ở nơi này.
Ngày đó, anh không ra tiễn. Anh vò nát cái đơn li dị trong tay, chỉ ngồi yên lặng trong phòng làm việc.
Hồ Khả vẫn tiếp tục những cuộc ăn chơi, mua sắm của cô ấy. Anh dự định cùng Hồ Khả làm đám cưới, cuối tháng 1 năm nay.
Chẳng hiểu sao, trong những lúc đắm chìm trong cơn say, anh vẫn đi như kẻ mộng du trong con hẻm nhỏ, lúc về nhà.
Trong những lúc dạo vòng công viên, anh vẫn thích đến tiệm bánh của Ma Đói.
Bà giúp việc có nấu lại món cháo cho anh ăn, nhưng mùi vị, màu sắc, chẳng thể giống như Ma Đói đã từng nấu.
Buổi tối, anh vẫn trông chờ tiếng mở cửa kẽo kẹt. Tưởng tượng có ngày Ma Đói sẽ trở về, mặc dù biết là không thể.
Lý lẽ của trái tim là lý lẽ khó hiểu nhất thế gian. Tại sao hạnh phúc cùng Hồ KHả, anh không thể làm được, chỉ mãi trăn trở về quãng thời gian sống bên Ma Đói?
Anh phủ nhận tất cả, phủ nhận món cháo cô ấy nấu, món bánh cô ấy đưa, nhưng cuối cùng, anh lại là người hồi tưởng về nó nhiều nhất !
Không phải, ở bên Ma Đói anh cũng từng cười mãn nguyện rất nhiều đó sao?
Những người đàn ông không thể khóc, vì trong giấc mơ họ đã khóc đủ rồi. Bề ngoài thì anh có vẻ rất ổn định, nhưng bên trong dường như có một cái gì đó âm thầm vỡ nát, không làm cách nào tìm lại được.
***
Một lần nọ, laptop của Hồ Khả để mở, vì cô ấy bận ra ngoài sân nói chuyện cùng bạn bè.
Anh tiến lại, một chút tò mò khiến anh trông thấy hộp mail của Hồ Khả.
Là của Ma Đói !!! Mail đã được gửi hơn 4 tháng trước !
Anh mở to mắt, không tin nổi những gì mình nhìn thấy.
Khuôn mặt của Hồ Khả trắng bệch, khi thấy anh đã đọc xong mail của Ma Đói.
“Chuyện này….không như anh nghĩ đâu!”
Tay anh giơ thành nắm đấm, đập mạnh lên tường. Nước mắt không ngừng rơi xuống.
“Hôm đó em nói chuyện chúng ta với vợ anh, cô ấy đã rất sốc” – Hồ Khả ấp úng nói tiếp “ Nhưng sau cùng, cô ấy bảo em chăm sóc anh, vì vợ anh cũng chẳng sống được bao lâu nữa !”
“Vợ anh nói….mình bị hen suyễn rất nặng từ sau khi xảy ra trận hỏa hoạn gì đó…trước đó đã đi khám rồi!”
“Sao cô..không nói với tôi?” – Anh căm giận nhìn Hồ Khả, nước mắt vẫn lăn dài trên má.
Không cần đợi Hồ Khả thanh minh, anh chạy thẳng ra cửa. Bị hen suyễn nặng? Vụ hỏa hoạn? Chẳng lẽ là vụ hỏa hoạn năm đó, cái đêm mà anh cứu Ma Đói?
Anh nhớ rất rõ, khi nhận được điện thoại trong đêm sinh nhật Ma Đói, cô ấy đã nói giọng như sắp khóc, muốn cùng mời ăn về nhà ăn tối. Hẳn là lúc đó đã có kết quả xét nghiệm về bệnh trạng của Ma Đói. Nhưng những gì anh đem lại cho cô ấy, chỉ là câu trả lời nhát gừng, không hơn không kém.
Im lặng đi về phía con hẻm, đôi mắt anh khô khốc.
***
Con người thật kì lạ.
Khi mất đi một người nào đó, mới nhận ra người ấy chính là cả thế giới của mình.
Anh chia tay Hồ Khả, mặc kệ cô ấy gào khóc thảm thiết, mặc kệ cô ấy nắm lấy chân anh, cầu xin tha thứ.
Anh nhận được điện thoại từ người quen ở San Francisco, nói rằng 3 ngày trước, Ma Đói đã qua đời ở bệnh viện Josep.
Qua. Đời. Đêm.Qua.
Tim anh chùng xuống. Khi nghe đến bốn chữ “Qua. Đời. Đêm. Qua”.
Những khi Ma Đói còn sống, thậm chí một câu yêu đương thật lòng, anh cũng chẳng thể nói được.
Sau khi Ma Đói mất đi, thậm chí một câu yêu đương thật lòng từ anh, cô ấy cũng chẳng thể nghe được nữa.
Anh đến San Farancisco, xin lại tro của Ma Đói sau khi làm lễ tang. Những nữ y tá nói, cô ấy sống những ngày cuối đời hoàn toàn thanh thản, rất được lòng trẻ con. Sau khi mất đi, cô ấy có nguyện vọng được rải tro mình ra biển.
Anh còn nhớ ngày trước, Ma Đói cứ luôn bắt ép anh hát những bài mà anh chẳng bao giờ thích. Kì kèo cả ngày trời, cuối cùng anh cũng đành ngân nga vài đoạn đẹp lòng cô ấy. Sau khi Ma Đói mất đi, anh hát hết cả bài, cố gắng không để tiếng nấc làm cản trở mình:
Mất em rồi, anh như kẻ khát nước tìm được một cái giếng khô cạn.
Mất em rồi, anh mới nhận thấy được lằn ranh mỏng manh giữa yêu và hận.
Mất em rồi, anh như kẻ lãng du ngồi đàn bản nhạc Chopin dưới ánh trăng.
Mất em rồi, thế giới trong anh trống rỗng, vô hồn….
Mất em rồi, anh mới nhận thấy được lằn ranh mỏng manh giữa yêu và hận.
Mất em rồi, anh như kẻ lãng du ngồi đàn bản nhạc Chopin dưới ánh trăng.
Mất em rồi, thế giới trong anh trống rỗng, vô hồn….
…..
Những đợt sóng rì rào nối tiếp nhau, tưởng như trải dài vô tận. Anh hét to lên, át cả cái lạnh giá buốt đến tận xương tủy.
– Anh yêu em, Ma Đói !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!