Trưa hôm qua, cả nhà tôi ăn bún tôm … cũng chả có gì hay ho và đặc biệt đâu nhỉ … nhưng có lẽ, những chuyện tưởng như bình dị ấy lại hàm chứa những thứ thật sự lớn lao … Vì thế, tôi xin kể ra đây như một khúc dạo đầu khập khiễng về một góc nhỏ trong cuộc sống của tôi … nơi căn bếp và Má tôi …!!!
Số là mãi tới gần 2h trưa, khi cả nhà ăn xong hết trơn, tôi mới lê thân xuống bếp kiếm “miếng ăn” … tôi hay thế lắm, có lúc thèm ngủ tôi còn bỏ cả bữa cơ … lúc này đói quá, cái bụng không ngừng phản đối, vậy là đành ráng chút tàn hơi mà mò xuống bếp !!!
“Hôm nay ăn gì dzạ mày!?” … con em sẵng miệng đáp “Ăn bún tôm … tự nấu đi” … Tôi ậm ờ “Ừ … để tao tự xử !!!” Anh em tôi là thế, cái khoảng cách hai năm tuổi khiến chúng tôi thật sự thân thiết, mà nói theo cách dân dã là “không cần giữ kẽ”.
Thế rồi, từ tít tận ngoài sân, Má tôi bỏ dở cả công việc đang làm, đùng đùng chạy vô ” ngủ gì mà quá trời vậy, ăn uống kiểu này không bị đau bao tử cũng uổng …” Mấy câu trách này, tôi đã nghe đến thuộc nằm lòng, và mỗi lần như thế tôi hay vừa lẩm bẩm theo Má vừa gật gù ra vẻ nghe lời, cố chường ra cái vẻ mặt “nai” nhất mà tôi có.
Má tiếp, đã hạ giọng ít nhiều “ăn bún tôm đó … biết nấu chưa con !?” … Mà tình thiệt là có gì khó đâu : nấu nước sôi, trụng tôm thịt cho chin, rồi bỏ bún vô tô… Thế là đã xong một tô bún tôm chính hiệu miền Trung. Từ hồi cấp 2, tôi đã quá quen với món ăn này mà…
Thế nhưng, không chờ tôi trả lời, Má đã thuyết giảng nguyên một bài về món bún tôm, cũng chi tiết không kém gì tiết mục nấu ăn trên truyền hình : ” blah blah … blah … ” Má làm tôi liên tưởng ngay đến mấy nhà sư thuyết pháp trong chùa, chỉ khác là tôi có cảm giác giọng Má ấm áp và truyền cảm hơn.
Miệng Má thì luôn câu : ” Tự nấu đi nha … tao bận với ba mày bên kia … làm không kịp tay nè ” , ừ công việc của Má vốn dĩ rất nhiều, vừa phụ ba buôn bán vừa quán xuyến mọi việc trong gia đình và quản lý cả một đám con nheo nhóc, riêng việc chăm một đứa hiếu động như tôi thì xét ra đã cực ghê lắm rồi.
Vậy mà miệng nói tay làm, từ bắt nồi rồi đợi nước sôi, cho đến trụng tôm, bỏ bún … nói chung là tất tần tật đều là do Má tôi làm !!!
Thế là, chưa kịp động đến một ngón tay, tôi đã “tự” làm cho mình một tô bún thơm lừng “bằng tay của Má”…!
Thế là, chưa kịp động đến một ngón tay, tôi đã “tự” làm cho mình một tô bún thơm lừng “bằng tay của Má”…!
Rồi Má còn dặn : “lạt thì nêm thêm muối nha, đừng nêm mắm nó hăng khó ăn lắm …” Má xa dần trong mắt tôi, lỉnh nhanh sang nhà bên để phụ ba buôn bán …
Ngồi ăn tô bún, húp đến giọt cuối cùng, tôi thấy ngọt lịm ! Tôi còn tranh thủ nêm thêm tí đường, để thêm chút nhớ về Má… Má tôi tên Ngọt…!
Bất giác, lòng tôi chợt dậy lên chút ký ức ngày xưa …
Có lần tôi hư, không nghe lời, Má xúi ba đánh tôi … rồi sót con … rồi can … rồi xoa dầu … rồi “thương” tôi hơn … Má hay dỗ tôi sau đó bằng những mấy món ăn mà tôi thích.
Những lần tôi bệnh, lần nào Má cũng lo lắng, lăng xăng lo cho tôi từng chút … Cháo Má nấu cũng ngọt hệt như món này vậy.
Có lần Má bệnh nhập viện, Má ôm em tôi vào lòng mà khóc : ” con tôi còn bé quá … tội cho nó !” Má sợ phải bỏ mấy đứa con mà đi … Nghe kể lại, bất giác tôi khẽ cười : “Má đúng là làm con bất ngờ … Má của con … nào giờ Má con mình có bao giờ âu yếm nhau như thế đâu !” May mắn lần ấy, Má không sao cả …
Rồi còn, còn nhiều lắm những lần mà tiếng la mắng cúa Má tan vào tiếng cười, những lần mà Má í ới, hét vang từ tầng trệt đến tận lầu 2: xuống ăn cơm nha Thủ …!!! Ký ức về Má tràn ngập trong tôi, ngọt và thanh như cái tên của Má…
Má tôi là thế … tảo tần, cam khổ ! Má đã là thế trong suốt hơn hai
chục năm nuôi tôi ăn học … Mau miệng, mau tay và rắn miệng mềm lòng …
Tô bún tôm Má nấu, cũng bún, cũng tôm như mọi tô bún tôm khác, ấy thế mà trong ấy, tôi thấy nhiều hơn rất nhiều những thứ chả nơi nào có … vị Ngọt !!!
chục năm nuôi tôi ăn học … Mau miệng, mau tay và rắn miệng mềm lòng …
Tô bún tôm Má nấu, cũng bún, cũng tôm như mọi tô bún tôm khác, ấy thế mà trong ấy, tôi thấy nhiều hơn rất nhiều những thứ chả nơi nào có … vị Ngọt !!!