Thời gian sẽ mãi trôi đi chỉ có suy nghĩ của chúng ta là ở lại. Chính vì thế mà hãy sống, cảm nhận và biết quý trọng hơn những điều nhỏ nhặt nhất mà người thân dành cho mình – dù chỉ là cái nắm tay…
Kỷ niệm những ngày còn thơ của tôi gắn liền với những buổi sớm mai đến trường Mầm non trong niềm vui hân hoan và thích thú. Ánh nắng sớm mai len qua những tán lá cây cao lớn rọi xuống mặt đường tôi đi. Con đường làng quanh co quen thuộc dìu dắt tuổi thơ tôi lớn lên từng ngày. Tôi ung dung bước những bước chân ngắn ngủn, thi thoảng nổi hứng tôi lại nhảy cẫng hòa theo giai điệu của tiếng chim sơn ca véo von chào buổi sớm. Bàn tay nhỏ nhắn của tôi nằm gọn ghẽ trong bàn tay ấm áp của ông. Và kỷ niệm của tôi về ngày đầu tiên đi học được gói gọn trong cái nắm tay đầy yêu thương và trìu mến ấy. Cái nắm tay giúp tôi cảm nhận được sự biết ơn và quý trọng đối với người thân yêu và ngày tháng tuổi thơ lắm mơ mộng của mình.
Ngày ngày, tháng tháng tiếp nối đi qua, tuổi hồn nhiên ngỡ như thật gần ấy đã vội vã theo tôi lớn lên tự khi nào không hay. Hết rồi cái thuở bím tóc cài nơ, hết rồi những buổi sớm mai đến trường trong bàn tay gầy gò mà ấm áp của ông và còn đâu nữa một cô nhóc khóc nhè, mặt lấm lem khi gặp người lạ. Và thế là tôi vào lớp một. Cái tuổi của những trò quậy phá chẳng biết sợ là gì, cái tuổi thích được làm người lớn khi giúp mẹ chăm em và cũng là lứa tuổi lưu lại những khoảnh khắc tuổi thơ lâu bền trong trí nhớ… Ấy thế mà những ngày đầu bước vào trường Tiểu học tôi đã rất sợ hãi và lo âu. Bởi đơn thuần tôi vẫn là một cô bé, đến trường mới với tôi là bắt đầu của những thử thách và nhiều điều mới lạ. Tôi khăng khăng chẳng chịu đến trường, nhưng thay vì trách cứ hay đánh đập thì tôi lại được mẹ dỗ dành rồi nắm tay dắt đến lớp. Bàn tay của mẹ mềm mại hơn bàn tay ông, mẹ cũng nắm tay tôi thật chặt để những tiếng nấc trong tôi không thoát ra ngoài. Và nhờ cái nắm tay ấy mà những nỗi lo toan, sợ hãi trong lòng tôi được thuyên giảm đi ít nhiều. Cái nắm tay êm ái dìu dắt tôi đến với những bài học vỡ lòng, cái nắm tay vững chắc ấy truyền cho tôi sức mạnh để bước lên những nấc thang của bài học làm người đầu tiên…
Thế rồi, hè này nối tiếp hè khác qua đi, tiếng ve thôi rôm rả mà thay vào đó là âm vang của tiếng trống tựu trường. Lớp lớp học sinh cuối cấp thay nhau rời khỏi trường Tiểu học. Và rồi cũng đến lượt tôi phải ra đi. Nếu những ngày đầu tôi bước vào trường với những lo lắng và sợ hãi thì những ngày cuối cấp tôi lại thấy xót xa và nuối tiếc. Tháng năm trôi qua nhanh quá, rồi đây tôi sẽ không thể thường xuyên gặp lại lũ bạn học chung năm năm ấy nữa, tôi sẽ không còn được nghe lời giảng hay ho và lý thú của những người thầy, người cô kính mến. Cái nắm tay êm ấm của mẹ cũng thưa dần, mà có như thế tôi mới biết mình ngày càng lớn khôn, trưởng thành. Bâng khuâng, tiếc nuối rồi liệu có ích gì đâu? Tôi hiểu được điều đó nên cũng như bao bạn cùng trang lứa, vội vã thu xếp hành trang để bước đi trên chặng đường kế tiếp.
Ở trường mới, lớp mới tôi bắt đầu làm quen với những người bạn mới, thầy cô giáo mới. Trong mắt tôi mọi thứ đều mới mẻ và xa lạ và thêm lần nữa cảm giác sợ hãi, lo âu như những ngày còn thơ lại ngập tràn trong lòng tôi. Tôi tìm kiếm bàn tay thân quen của mẹ, của ông để có thể bám víu và dựa dẫm nhưng tôi cũng nhận ra rằng điều đó là không thể. Tôi không còn là một đứa trẻ, bạn bè xung quanh tôi họ đều rất tự tin và vui sướng còn tôi lại mềm yếu, rụt rè. Tôi như chú chim non lạc bầy, cứ ngóng trông ai đó thân quen để thôi cô lẻ và vơi đi cảm giác lạc lõng một mình. Và rồi có một bàn tay nắm vội tay tôi, bàn tay ấy không gầy gò giống tay ông và cũng không ấm áp giống bàn tay của mẹ. Bàn tay ấy ướm vừa tay tôi, cũng đang run lên nhè nhẹ như cảm giác trong lòng tôi lúc này. Tôi quay mặt nhìn vào người đó và tôi nhận ra người đang nắm vội bàn tay tôi là cô nhóc cùng xóm nơi tôi ở. Cô ấy mỉm cười làm quen, trong giọng nói tươi vui pha chút gượng gạo khiến tôi thấy ấm lòng hơn hẳn. Hóa ra cái nắm tay vội đó cũng chỉ vì một chút chơi vơi và lạc lõng giống tôi, bất chợt nhận ra người quen nên cô ấy liều lĩnh nắm vội tay tôi để thôi sợ hãi. Chẳng hiểu duyên đưa đẩy thế nào mà tôi và cô bạn hàng xóm ấy lại học chung một lớp suốt những năm Trung học và Phổ thông. Hàng ngày chúng tôi đến lớp cùng nhau, cái nắm tay đã thôi e dè và gượng gạo. Trên con đường đến trường mỗi ngày, dù nắng hay mưa người ta đều thấy có một cô nhóc cao lớn đi bên một cô nhóc nhỏ bé, đôi bàn tay nắm chặt bàn tay như chẳng bao giờ có thể tách rời ra được. Cái nắm tay vội vàng của tuổi học trò giúp tôi thoát khỏi nỗi chơi vơi, lạc lõng của buổi đầu đến mái trường mới và còn giúp tôi có được người bạn tri kỷ đồng hành trên mỗi chặng đường dài đến lớp và mãi mãi về sau.
Nhưng rồi tháng ngày êm đẹp của tuổi hồng cũng lãng đãng trôi đi. Vì cuộc đời mỗi người cũng giống như guồng quay của cuộc sống. Dù không ai mong muốn nhưng cái ngày chia tay cũng đã đến, bạn bè truyền tay viết cho nhau những dòng lưu bút đầy lưu luyến và xót xa. Thầy cô giáo mới ngày nào đó còn xa lạ nay đã trở nên thân thuộc vô cùng. Mỗi năm không biết bao nhiêu học trò bỏ trường bỏ lớp mà đi, ấy thế mà trong những buổi chia tay tôi vẫn thấy niềm xúc động lẫn hy vọng ẩn sâu trong ánh mắt lấp lánh của thầy cô. Chúng tôi ra đi để bay nhảy lên những khung trời mới, mỗi đứa mỗi ước mơ mỗi hoài bão. Tuy không ai giống ai nhưng sẽ đến một lúc nào đó mỗi cô cậu học trò nhỏ chúng tôi ngồi đọc lại những dòng lưu bút rồi thấy thương thấy nhớ một khoảng trời mộng ảo, xa xăm. Riêng tôi cảm giác hụt hẫng lại nhiều hơn vì tôi biết rằng chẳng bao giờ tôi còn có thể nắm tay cô bạn thân ngày ngày đến lớp, cái nắm tay siết chặt khi trời lạnh hay nới lõng vào những ngày trời nóng oi ả mãi mãi đã trở thành ký ức học trò. Năm ấy, tôi đậu Đại học còn cô bạn thân của tôi lại rớt trong kỳ thi Tốt nghiệp Phổ thông, có lẽ vì thế mà nàng ta cũng sớm “theo chồng bỏ cuộc chơi”. Mỗi đứa chọn mỗi con đường riêng để theo đuổi, không ai biết được người nào may mắn, thuận lợi và hạnh phúc hơn người nào. Nhưng tôi thấy rõ cô bạn của tôi rất hạnh phúc và chính tôi cũng vui mừng vì điều đó.
Nếu tuổi học trò gắn liền với những trang vở thơm tho, những bài giảng vun đắp cho hoài bão và ước mơ thì thời sinh viên là năm tháng để thực hiện những mơ ước ấy. Khi bước chân vào cánh cổng trường Đại học tôi không còn cảm giác lo sợ và ngập ngừng như những buổi đầu vào Tiểu học hay Phổ thông. Tôi cũng thôi tìm kiếm bàn tay của ai đó để dựa dẫm, chở che. Tôi độc lập và chín chắn hơn khi phải sống xa nhà. Và cũng như bao nhiêu cô gái tuổi đôi mươi, tôi bắt đầu biết nhớ, biết thương một chàng trai. Tôi và anh quen nhau ba tháng, gặp nhau đúng ba lần, vội nắm tay nhau chỉ một lần duy nhất để mãi sau này tôi vẫn tự hỏi mình “Đã thực sự biết thế nào là tình yêu?”. Mà cũng thật nực cười, chỉ một lần duy nhất người con trai ấy nắm tay mà tôi không tài nào quên được khoảnh khắc ấy sau nhiều năm trời. Cái nắm tay có nhiều cảm xúc nhất trong tôi. Có cả hơi ấm, sự chở che và kèm theo những cái run khẽ, ngập ngừng khiến trái tim tôi tan chảy tự bao giờ không hay. Nhưng khi ấy tôi còn quá trẻ và non nớt để hiểu và nắm giữ hạnh phúc của riêng mình. Tôi còn mãi miết chạy theo sự ích kỷ của bản thân nên vội buông lơi một bàn tay nồng ấm. Vậy là kết thúc một chuyện tình ngắn ngủi. Và năm tháng sinh viên cũng vội vã nối gót theo sau. Chẳng mấy chốc mà tôi rời trường, rời lớp, rời bỏ những tháng ngày vô âu vô lo.
Thời gian trôi qua nhanh quá, đôi lần tôi cứ ngỡ mình đang mơ. Thôi thì đành ngậm ngùi nói lời chia tay với tháng ngày tươi đẹp đã qua để đối mặt cho ngày dài phía trước. Mọi thứ xung quanh cũng dần thay đổi qua mắt nhìn của tôi. Tôi chững chạc hơn, biết nghĩ hơn và cũng bản lĩnh hơn nhiều. Tôi luôn tự nhắn nhủ bản thân, mình còn trẻ sợ gì chông gai, sợ gì gian khó. Vậy là việc gì làm được tôi đều muốn thử, dù không đúng ngành nghề mình được học nhưng có việc để làm vẫn hơn ngồi không mang danh “cử nhân thất nghiệp”. Ấy thế mà cũng có một việc tôi không dám làm lại càng không muốn thử, đó là “yêu thương”. Tôi cảm thấy lo sợ và mất lòng tin vào mọi người, tôi luôn dè dặt và hoài nghi đối với tình cảm người khác dành cho mình và lại càng sợ hãi khi tôi dành tình thương cho một ai đó.
Nhưng chuyện gì đến thì vẫn cứ đến, khi đã ngán ngẩm với cô đơn thì tự bản thân sẽ tìm thấy người mình muốn thương yêu và gắn bó. Chính vì thế mà tôi mở rộng lòng mình hơn để cho anh và cũng cho chính tôi một cơ hội hiểu thế nào là tình yêu. Trái tim tôi ngỡ như đã chai sạn, đóng băng nay lại biết thổn thức và lạc nhịp khi anh nắm tay tôi. Bàn tay tôi rất lạnh, tay anh lại rất ấm. Có lẽ vì điều đó mà chẳng bao giờ tôi muốn buông tay anh. Cái nắm tay giúp tôi nhận ra nhiều điều từ cuộc sống, cái nắm tay khiến tôi biết trân trọng người mình thương yêu và người yêu thương mình. Cái nắm tay cho một tình yêu và hạnh phúc tròn đầy của tuổi trẻ.
Rồi đây, tôi sẽ còn cảm nhận nhiều cái nắm tay chứa ý nghĩa nhiều hơn thế nữa. Là cái nắm tay vững chắc của người bạn đời trong tương lai, là cái nắm tay khi dắt con đến trường… Thời gian sẽ mãi trôi đi chỉ có suy nghĩ của chúng ta là ở lại. Chính vì thế mà hãy sống, cảm nhận và biết quý trọng hơn những điều nhỏ nhặt nhất mà người thân dành cho mình – dù chỉ là cái nắm tay…