Bố mẹ hãy suy nghĩ kỹ để con được sống trong sự yêu thương trọn vẹn nhé. Con không muốn mất ai vì đây là sự lựa chọn không dễ dàng.
Tâm thư con gái gửi bố là “ma men”
Ký ức tuổi thơ con là chuỗi hình ảnh những ngày cha xay sỉn, về nhà thì quát mắng mẹ con, vì thế mà đã có lúc con tự hứa với lòng mình sẽ chẳng để cuộc đời mình giống mẹ, lấy phải một người đàn ông cả ngày ngập ngụa trong men rượu. Không khí gia đình lúc nào cũng u ám, tiếng nấc nghẹn ngào của mẹ mỗi khi bị cha mắng chửi vô lý vẫn cứ ám ảnh con cho đến tận bây giờ.
Chưa bao giờ con thấy gia đình mình hạnh phúc, dù chỉ là trong giây lát. Ngày nào con cũng nghe, ngày nào con cũng thấy ba mắng chửi mẹ. Con có người yêu, cũng chưa từng một lần có ý định dẫn về nhà dù rất muốn. Con sợ người đó gặp ba sẽ sợ mà bỏ rơi con.
Nhiều lúc con đau khổ tưởng mình có thể chết đi được, lòng con ngổn ngang tơ vò muốn sống và cũng muốn chết, nhìn thấy bạn bè xung quanh gia đình yên ấm, hạnh phúc, mỗi bữa ăn lại tràn ngập tiếng cười mà con thấy gia đình mình quá bất hạnh, ngẫm lại từ bé đến giờ con chưa bao giờ có được cho mình một nụ cười đúng nghĩa.
Thế rồi, con đọc được tâm sự của một người bạn có người ba giống con, một ông bố “ma men”, người bạn đó đã dùng tình cảm của người con, thường xuyên viết những lá thư chia sẻ, thăm hỏi để cảm hóa người cha của mình. Người ba của bạn ấy thay đổi rõ rệt, gia đình rất vui mừng và hạnh phúc. Bác ấy bỏ rượu chè, cờ bạc từ từ, cho đến những ngày sau này chỉ uống trà thay rượu. Con cũng mong con có thể làm được như vậy và ba có thể thay đổi để gia đình mình là gia đình hạnh phúc nhất thế gian này.
Nhiều khi con ghét ba nhưng con nhận thấy thật lòng trong thâm tâm mình vẫn luôn thương ba. Mẹ và mọi người xung quanh bảo con, ba cũng chỉ là nạn nhân của “ma men”, của trào lưu xã hội, vì gặp nhiều khó khăn trong việc kiếm kế mưu sinh cho cả gia đình mình mà ba phải tìm đến rượu chè. Ba cũng cần tình thương và sự quan tâm của gia đình mình, của các con.
Mẹ con có thể mở rộng tấm lòng mình với ba như thế, và giờ cả con nữa, con cũng sẽ ở bên cạnh ba nên ba hãy cố gắng lên nhé, con rất muốn gia đình mình có một bữa ăn vui vẻ và khi đó con sẽ kể chuyện tiếu lâm cho ba nghe.
Con gái của ba!
Tâm thư của con gái gửi bồ của bố
Lâu lắm rồi bố con không về nhà, con hỏi thì mẹ bảo bố con bị cô bắt cóc mất rồi. Con tưởng chỉ trẻ con như bọn con mới bị người xấu bắt cóc, chứ bố con lớn đùng thế ai thèm bắt cóc làm gì?
Lần đầu tiên con nghe thấy có phụ nữ làm cướp đấy cô ạ. Chắc cô phải oách lắm nhỉ? Nhưng mẹ con bảo cô không phải tướng cướp, không phải cướp biển, không phải cướp ngân hàng, cũng không phải phù thủy. Cô rất xinh là đằng khác, cô cũng rất dịu dàng và ngọt ngào.
Thế tại sao cô lại bắt bố con? Cô bắt bố con về làm gì hả cô? Cô có đánh bố con không? Con xem trên ti vi thấy bọn bắt cóc hay đánh người lắm. Bố con có bị ốm, có bị đau không hả cô?
Cô ơi, cô thả bố con ra đi! Con với mẹ nhớ bố con lắm rồi!
Bố không ở nhà, mẹ con chẳng cười, chẳng nói nhiều với con như trước. Nhiều lúc mẹ còn cáu gắt với con đấy.
Con khoe mẹ con được điểm 10 môn Toán mẹ cũng chẳng vui gì cả. Trước đây, mẹ suốt ngày xoa đầu con bảo: “Mai Anh ngoan nhất nhà!”. Nhưng bây giờ con có chơi ngoan cho mẹ làm việc mẹ cũng chẳng khen con gì hết. Buồn thế đấy cô ạ!
Nhiều lúc mẹ cứ im lặng như tượng, con sợ lắm cô ạ! Con hát, con múa cho mẹ xem, mẹ cũng chẳng vỗ tay nữa. Mẹ hết yêu con rồi phải không cô?
Đêm nào mẹ con cũng khóc làm con phải khóc theo đấy cô ạ. Mẹ con khóc sưng đỏ cả mắt, con thương mẹ lắm. Thế mà lúc con dỗ mẹ, bảo mẹ là: “Mẹ đừng khóc nhè nữa!” thì mẹ lại càng khóc to hơn. Cô có biết làm thế nào cho mẹ con nín khóc không?
Con buồn không có ai chơi nên cứ phải chơi với con chó Mi-lu lông xù. Trước đây bố con cũng quý nó lắm. Con với bố cứ chiều chiều lại dắt nó đi dạo. Nó thông minh lại ngoan ơi là ngoan.
Nhưng khi con kể với nó là con nhớ bố lắm, nó lại không thèm trả lời con gì cả. Chán lắm cô ạ! Có khi nó cũng nhớ bố con ấy, nhưng nó lại chẳng thể nói được.
Cô ơi, sao cô bắt cóc bố con lâu thế? Con nhớ hôm ông ngoại đưa con đi nhận phần thưởng sơ kết học kì I về thì mẹ ôm con khóc, bảo bố bị bắt cóc rồi. Đến bây giờ con sắp được nghỉ hè rồi mà cô vẫn chưa thả bố con về là sao hả cô?
Con nhớ bố con lắm rồi, thật đấy cô ạ! Bố hứa mua cho con búp bê mới nhưng bố chưa kịp mua thì đã bị cô bắt cóc mất rồi. Bố còn hứa đưa con đi công viên nước chơi và dạy con tập bơi nữa.
Mùa hè đến rồi, lớp con các bạn được đi công viên nước hết rồi cô ạ. Nghe các bạn ấy kể chuyện vui ơi là vui. Có mỗi con chưa được đi thôi.
Dạo này con không phải đi học nên ban ngày mẹ đưa con sang nhà ông bà ngoại chơi, tối mẹ tan làm mới đón con về. Ông bà ngoại tốt với con lắm, nhưng con vẫn thấy nhớ bố cô ạ.
Con để phần bố cây kem ốc quế sôcôla con thích ăn nhất trong tủ lạnh mà mãi bố chưa về. Cô bảo với bố con là, bố không về nhanh là con ăn hết không phần bố nữa đâu đấy!
Mặc dù con không thích cô phải vào tù tẹo nào nhưng nếu cô không thả bố con về thì con sẽ đi báo chú công an bắt cô vì tội bắt cóc đấy!
Con bảo mẹ thế nhưng mẹ lại nói rằng chú công an cũng không bắt được cô, chỉ khi nào cô tự thả bố con thì bố mới về với con được thôi. Thế nên con đành viết thư gửi cho cô xin cô thả bố con về.
Cô ơi, cô thích món đồ chơi nào? Hay là con cho cô con búp bê đẹp nhất của con, rồi cô trả lại bố cho con nhé. Con búp bê ấy mẹ mới mua cho con đấy cô ạ, mẹ sợ con chán vì không có bố chơi cùng ấy mà. Nó biết hát, biết nói “I love you” đấy cô nhé! Đảm bảo cô sẽ thích cho mà xem!
Hay là con cho cô mấy bức tranh con vẽ nhé! Bố con ngày trước thích lắm, cứ khen con vẽ đẹp mãi đấy cô ạ. Bố còn đóng khung treo chúng lên trường nữa cơ.
Tạm thời con chưa nghĩ ra cái gì nữa có thể cho cô. Nhưng cô thích gì cứ nói với con, con với mẹ sẽ cho cô, miễn là cô trả bố về cho con.
Cô ơi lúc nào cô đọc được thư này thì cô thả bố con ra nhé! Con định viết thư cho bố bảo bố về với con, nhưng mẹ bảo bây giờ bố bị cô giam cầm không thể nhận thư của con được nên con viết tâm thư cho cô. Cô nhắn với bố con là con và mẹ, thêm con Mi-lu nữa đều nhớ bố con lắm, cô nhé!
Con cảm ơn cô!
Thư gửi bố mẹ định ly hôn
Con cũng đang chuẩn bị phải sống giữa sự lựa trọn như ở trên. Vì sắp tới gia đình con bố mẹ sẽ không ở cùng một nhà, không ăn cùng một mâm và không ngủ cùng với con nữa.
Bố mẹ à, tuy chúng con còn nhỏ nhưng chúng con biết chứ, chúng con để ý từ những lần bố mẹ cãi vã nhau. Nó rất khác với bình thường vì ai cũng nói to, gương mặt đầy giận dữ và ánh mắt nhìn nhau đầy bực tức, oán trách. Khác hẳn với thái độ khi bố mẹ chơi với con. Những lúc đó chúng con đều để ý cả bố và mẹ, nhiều khi chúng con sợ quá khóc toáng lên, cũng là để giảm căng thẳng cho bố mẹ đấy nhưng chắc bố mẹ không hiểu.
Rồi sau rất nhiều lần như vậy, một hôm mẹ bế con đi với một số đồ dùng của cả con và mẹ. Con cũng linh cảm là có một cái gì đó rất khác thường vì những lần bố mẹ đưa con đi chơi hoặc sang nhà ông bà, bất kể là đi đâu thì bố đều đi theo khi thì xách đồ, khi thì bế con, hoặc gọi xe cho 2 mẹ con. Nhưng lần này mẹ bế con đi một mình.
Mẹ ạ, khi mẹ bế con đi mẹ có để ý thái độ của con không? Con buồn hơn mọi lần, gục đầu vào vai mẹ và ngoái lại nhìn phía sau như con luyến tiếc một điều gì đó. Ra đi trong lúc nóng giận có thể làm mẹ cảm thấy thoải mái hơn nhưng nếu như bố không đến đón mẹ con mình về thì mẹ con ta làm gì có lý do để quay trở về hả mẹ?
Kể từ khi mẹ con mình về nhà bà ngoại, bố cũng ít lui tới thăm con hơn, con thấy mẹ nói là 1 tuần vào thăm một lần, mẹ có thấy là con vẫn bò ra ôm lấy như ôm một người thân mới từ xa trở về. Nét mặt của bố không còn vui vẻ như trước, va ưu tư nhiều hơn khi ở cạnh con. Nhiều khi con cũng để ý thấy mẹ cũng buồn, cũng khóc, cũng nghĩ ngợi và đăm chiêu xa xôi. Nhưng sao lúc gặp bố mẹ lại tỉnh bơ như không có chuyện gì xảy ra vậy, sau khi bố con về lại thấy mẹ buồn.
Con chưa hiểu thế nào là một tháng, hai tháng, nhưng con thấy là mẹ con mình vào đó cũng lâu rồi. Con không hiểu là người lớn dự tính gì nhưng chẳng ai đả động đến ai cả, càng để lâu thế này con nghĩ sẽ càng xấu đi, mẹ cũng quen dần với cuộc sống không có bố ở bên cạnh. Bố cũng vậy, bố cũng sẽ quen với cuộc sống không có hai mẹ con mình. Chắc bố cũng hụt hẫng và buồn lắm. Điều mà con lo lắng nhất chính là thời gian sống ly thân, nó như một bước chuẩn bị để hai bố mẹ chia tay vậy, con cảm thấy như khi đã quen dần với điều này thì chẳng ai muốn quay về với nhau nữa.
Con không hiểu vì sao cả hai bên nội ngoại không ai tham gia vào chuyện hàn gắn này vậy. Bên nhà nội thì nghe theo bố, bên nhà ngoại thì nghe theo mẹ. Vậy thì đã khó lại càng khó. Bố mẹ sẽ có ai làm trung gian để giàn xếp đây?
Nhưng con nghĩ tất cả cái đó là phụ mà cái chính là bố mẹ có muốn quay về với nhau không, bố mẹ có muốn nghĩ cho con cái hay không? Hay bố mẹ để lòng tự ái, tự trọng của mình lên trên tất cả rồi bỏ qua cả nguyện vọng của con cái, để cho chúng con phải sống trong gia đình không hoàn thiện.
có mẹ không có cha, rồi những điều tiếng xì xào ngoài xã hội về gia đình sẽ đi theo con. Những thiếu hụt về mặt tinh thần, những mặc cảm về gia đình luôn trong đầu con, con sẽ luôn tự ti, sống ẩn mình hơn, ít giao tiếp hơn. Nếu con sống cùng mẹ hay bố thì bao yêu thương cũng dành cho con, bao nhiêu ức chế bực tức cũng dồn hết lên con. Con cần một sự nghiêm khắc, mạnh mẽ của một người cha để hình thành nhân cách cho mình, con cần một tình yêu thương tình cảm của một người mẹ để sau này con có gia đình sẽ bao dung và yêu thương, sống tình cảm với vợ con mình. Con sẽ ra sao nếu thiếu những điều đó?
Khi ly hôn thì bố mẹ sẽ như thế nào?
Bố là đàn ông bố chắc sẽ xây dựng gia đình mới, lại lấy vợ lại sinh con và quan tâm đến gia đình mới hơn. Lúc đó làm sao mà dành sự quan tâm cho con nhiều hơn được. Còn mẹ nếu mẹ ở vậy nuôi con thì mẽ sẽ khổ và bị thiệt thòi rất nhiều, mẹ sẽ mất đi hạnh phúc của một người phụ nữ. Còn nếu mẹ đi bước nữa, con có thể vui vẻ khi sống cùng một người cha khác không? Mẹ và người đó nếu có mâu thuẫn xảy ra thì con sẽ làm gì? Ông ấy có yêu mẹ và thương con như bố con không?
Con là con trai của bố mẹ, con sẽ không bao giờ quy kết trách nhiệm hay đổ lỗi cho ai cả. Con viết những dòng tâm sự này để cả bố và mẹ hãy cùng suy ngẫm và cân nhắc trước khi ký đơn, vì quyết định của bố mẹ sẽ làm ảnh hưởng đến tương lai, đến tinh thần và sự phát triển của con cái như thế nào.
Bố mẹ hãy suy nghĩ kỹ để con được sống trong sự yêu thương trọn vẹn nhé. Con không muốn mất ai vì đây là sự lựa chọn không dễ dàng.