Ngày xửa ngày xưa… Có một ông vua giàu có. Ông có bốn người vợ. Ông yêu người vợ thứ tư nhất. Trang phục, trang sức quý nhất; những cử chỉ và lời nói yêu thương nồng thắm nhất, ông đều dành cho người vợ thứ tư này. Ông cũng yêu người vợ thứ ba nhiều lắm và từng đưa bà đi theo trong chuyến vượt dặm xa đến vương quốc kế bên. Tuy nhiên, ông cũng đã mang trong mình một nỗi lo sợ thầm kín: một ngày nào đó bà ấy, người vợ thứ ba này sẽ rời bỏ ông vì một người đàn ông khác.
Ông còn yêu người vợ thứ hai nữa. Bà là người bạn tâm tình tốt nhất của ông, luôn chu đáo với ông và kiên nhẫn ở bên ông trong mọi hoàn cảnh. Bất cứ khi nào có vấn đề khó khăn hay khó xử, trong bất cứ lĩnh vực nào, ông vua chia sẻ với người vợ thứ hai và ông đều tìm được từ bà những lời gợi ý cho một lối thoát.
Người vợ thứ nhất của nhà vua là một cộng sự trung thành của ông và từng có những đóng góp vĩ đại trong việc gìn giữ ngai vàng cũng như sự giàu sang của ông. Tuy nhiên, ông vua lại không yêu người vợ thứ nhất. Ông luôn khắt khe với bà, không dành cho bà một sự chăm sóc nào, mặc cho bà luôn hướng về ông với một tình yêu sâu sắc.
Một ngày, ông vua ngã bệnh, và ông biết thời gian của ông không còn dài nữa.
Ông đã gọi bốn người vợ đến, và nói: “Ta yêu tất cả các nàng, từng dành cho các nàng những thứ tốt nhất, vật chất và tinh thần, mà ta có. Bây giờ ta chết, các nàng cũng sẽ theo ta, để chúng ta tiếp tục được gắn bó với nhau?”.
“Không có chuyện đó”, người vợ thứ tư đáp trả và bà bỏ đi không một lời thêm nữa. Câu trả lời của người vợ thứ tư như lưỡi dao bén ngọt cứa vào trái tim nhà vua.
Nhà vua buồn rầu hỏi 3 người vợ còn ở lại: “Ta yêu tất cả các bà, những người vợ của ta. Bây giờ ta chết, các bà sẽ theo ta, để chúng ta tiếp tục được gắn bó với nhau?”.
“Không”, người vợ thứ ba đáp, “Cuộc sống đang quá tươi đẹp. Khi chàng chết, em sẽ tái hôn!”. Trái tim nhà vua tan nát.
Còn lại 2 người vợ, người vợ thứ nhất và người vợ thứ hai, nhà vua lại nói: “Chúng ta từng luôn bên nhau, trong cả hoạn nạn lẫn khi hạnh phúc. Bây giờ ta chết, các nàng sẽ theo ta, để chúng ta tiếp tục được gắn bó với nhau?”.
“Xin lỗi, em không thể giúp chàng lần này rồi”, người vợ thứ hai đáp, “Những gì em có thể làm là chôn cất chàng tử tế”. Câu trả lời của người vợ thứ hai bất ngờ như một tiếng sấm bên tai, nhà vua hoàn toàn suy sụp.
Rồi thì, nhà vua nghe một tiếng nói, như vọng từ xa tới: “Em sẽ đi với chàng, dù chàng tới đâu”.
Nhà vua ngước lên, đó là người vợ thứ nhất. Bà đã trở nên gầy gò, bởi bà đã trải qua một cuộc sống thiếu thốn, cả về vật chất lẫn tinh thần. Bà từng bị nhà vua bỏ rơi. Buồn đau và hối hận tột cùng, nhà vua nói: “Ta, đáng lẽ đã phải dành cho nàng một sự chăm sóc tốt hơn…”.
Trong cuộc đời mình, chúng ta ai cũng đều có bốn người bạn đời:
Người bạn đời thứ tư là cơ thể chúng ta. Chúng ta luôn tìm những cách tốt nhất để chăm sóc cơ thể mình, từ ăn đến mặc. Nhưng cơ thể này sẽ bỏ ta đi, khi ta chết.
Người bạn đời thứ ba là tài sản, địa vị và sự giàu sang mà chúng ta có. Khi ta chết, tất cả cũng sẽ không còn ở bên ta mà chuyển sang cho người khác.
Người bạn đời thứ hai là gia đình và bạn bè của chúng ta. Khi ta chết, tất cả những gì tốt nhất họ có thể làm được cho ta là lo phần hậu sự của ta chu đáo.
Tâm hồn – đó chính là người bạn đời thứ nhất của ta.
Tất cả đều quan trọng và đáng trân trọng. Nhưng, tâm hồn chính là tài sản quý giá nhất, là người bạn trung thành nhất của ta và cũng là thứ mà ta luôn cần để tâm chăm sóc, nuôi dưỡng trong từng thời gian sống để đến khi ta lìa bỏ cõi đời, tâm hồn vẫn luôn tươi mới, trong sáng và nhất là để ta sẽ không có gì phải hối hận.