Lấy chồng ai chẳng mong lấy được người đàn ông tử tế, đàng hoàng, có trách nhiệm. Nhưng nếu lỡ cưới phải 1 tay chẳng ra gì, các bạn sẽ làm thế nào? Có lẽ câu trả lời của hầu hết mọi người sẽ là “Bỏ quách đi cho rảnh nợ”. Nhưng với tôi, không có khái niệm bỏ cuộc dễ dàng như thế. Cách của tôi là phải đào tạo cho chồng vào khuôn khổ , nền nếp.
Nói về chồng tôi, không có cái gì là anh không nhiễm, trừ nghiện hút. Tôi nghĩ chắc là do cái khoản này anh sợ chết nên không dám dây vào. Theo lời ngụy biện của ông chồng tôi “Đàn ông cái gì cũng phải biết, chỉ cần không nghiện là được”. Nghe có chướng tai không cơ chứ?
Tội đầu tiên là tội gái gú. Thật ra chồng tôi cặp bồ cũng là vì thiếu thốn quá mức về tình dục khi tôi mang thai. Lúc ấy mệt mỏi, lại nghén nhiều nên tôi cũng chẳng thể phục vụ chồng bằng cách khác được. Vậy là anh “quàng” với 1 em sinh viên tuổi teen đua đòi. Con bé đó còn ghê gớm, ngang ngạnh tuyên bố với tôi: “Chị từ bỏ đi, em và anh ấy yêu nhau”.
Đi gặp bồ của chồng về đến nhà, tôi không cầm được nước mắt, khuỵu ngay trước cửa. Bố mẹ chồng thấy vậy vội chạy ra, tá hỏa khi thấy tôi ngồi ôm bụng bầu khóc. Nhìn thấy mẹ chồng, tôi vội níu chân bà: “Mẹ ơi, con trai mẹ bỏ con đi với gái rồi. Con hận nhà con quá mẹ ơi. Chúng nó bảo chúng nó yêu nhau, bảo con cút đi đây này”.
Bố mẹ chồng ra sức dỗ con dâu và khuyên tôi. Nhưng càng như vậy, tôi càng muốn xả tức giận. Tôi khóc, ôm lấy chân mẹ chồng bảo: “Con muốn đánh con mẹ cho hả giận. Mẹ có bênh hắn không? Mẹ có đánh con vì thế không? Con xin phép thay cháu của mẹ trong bụng con xử bố nó ngoại tình. Mẹ chọn cháu mẹ hay con của mẹ?”. Mẹ chồng thấy tôi vật vã quá, kéo tay tôi bảo: “Được rồi, dẫn mẹ đi tìm chúng nó. Mẹ đòi lại công bằng cho con”.
Đi gặp bồ của chồng về đến nhà, tôi không cầm được nước mắt, khuỵu ngay trước cửa.
Được lời như cởi tấm lòng, tôi bật dậy quệt nước mắt, gọi taxi dẫn mẹ chồng đễn chỗ trọ của con bé kia. Y như rằng, chồng tôi đang ở đấy thân mật tình tứ với nó.
Tôi cùng mẹ chồng xông vào. Đã được mẹ chồng đồng ý rồi, tôi không ngại gì mà lao tới xử luôn người chồng lăng nhăng và con bồ trâng tráo. Tôi cứ thế đấm, đá vào ngực chồng. Vừa đánh chồng tôi vừa mắng. Nào là “Tôi mang nặng đẻ đau con anh mà anh dám phản bội mẹ con tôi”, rồi thì “Anh xơn xớt nói yêu vợ thương con mà vẫn đi với gái”.
Đánh chồng đã, tôi quay sang túm cổ áo bồ của chồng, lắc lắc “Sao em ác thế? Sao em nỡ cướp chồng của chị, cướp bố của con chị?”.
Chồng tôi thấy cô bồ bị bắt nạt, chẳng biết do xót thương hay do sợ tôi đánh chết bồ mà chạy ra ngăn cản, gạt tay tôi ra và bảo “Em bình tĩnh nói chuyện”. Thấy chồng như vậy, tôi muốn xỉu luôn tại chỗ, thở không ra hơi bảo với mẹ chồng “Mẹ thấy chưa? Anh ấy chỉ yêu cô ta thôi. Con không níu kéo gì nữa. Con muốn ly dị”.
Mẹ chồng tôi lao vào “Tao cho phép nó đánh mày lẫn con mất dạy kia rồi. Mày làm cái gì đấy. Không thấy nó có thai hay sao mà còn để nó xúc động như thế, ảnh hưởng tới cháu tao”. Rồi bà quay sang tôi bảo: “Con cứ đánh cho đã đi, đánh thằng bố mất nết nhưng đừng ly dị tội nghiệp cháu mẹ”.
Ừ, mẹ chồng đã cho rồi tội gì tôi không xả giận. Tôi tiếp tục vừa đánh thình thịch vào ngực chồng vừa hỏi lớn: “Anh chọn em và con hay nó?”.
Như mọi thằng đàn ông khác, chồng tôi chọn vợ. Anh giữ tay tôi lại và bảo: “Em bình tĩnh lại đi. Anh lúc nào mà chẳng là của em và con”. Cô bồ của chồng tức điên lên, lộ nguyên hình là con hồ ly, tru tréo túm tóc chồng tôi: “Anh nói gì? Anh là đồ đểu. Anh dám bỏ rơi tôi à?”.
Mẹ chồng tôi thấy vậy đến xô bồ chồng ra, kéo tay chồng tôi và tôi về. Bà buông lại lời rất lạnh lùng “Mặc kệ con điên đó. Về thôi các con”.
Sau khi về nhà, bố mẹ chồng họp gia đình, giáo dục nghiêm khắc chồng tôi. Sau đó ông bà cũng thay tôi quản lý anh chặt hơn, khiến anh ngoan ngoãn không dám tà lưa gái gú nữa.
Được 1 thời gian yên ổn, chồng tôi lại sinh tật. Chẳng là chồng tôi có 1 tay bạn thân từ thời để chỏm. Anh này có 1 thời gian vào Nam sống và làm việc, thất bát nên đành quay ra ăn bám mẹ. Vào đấy đã làm ăn lỗ chỏng gọng, lại còn nhiễm thêm cái tính xấu nát rượu. Từ ngày về cố hương, ông bạn đó lôi kéo chồng tôi nhậu nhẹt cả ngày, tiêm cái thói hư hỏng đó vào chồng tôi.
Lúc ấy tôi mới sinh con được 7 tháng mà chồng suốt ngày bị bạn gọi đi nhậu. Tôi ban đầu chỉ nhắc nhở chồng. Nhưng anh toàn ậm ừ cho qua chuyện, nhắc nhiều thì bắt đầu cau có, khùng điên lên, nạt nộ vợ. Vợ chồng tôi cãi cọ không ít lần vì chuyện đó.
Mẹ chồng tôi cũng điên lắm, vì nhiều khi đêm hôm chồng tôi say xỉn về nôn ra toàn bà phải đi dọn. Mẹ chồng tôi chửi con trai nhiều lắm nhưng chồng tôi lớn rồi, bà không sao ngăn cản được khi cứ đi làm về là anh với ông bạn kia nhậu tới khuya.
Đã thế, chồng tôi còn rất cùn. Vợ với mẹ mà mắng “say thì đừng vác mặt về nhà” là y như rằng anh đi ngủ lang ở nhà ông bạn mất nết kia. Con cái bé tí thì bỏ mặc. Nhiều đêm con khóc quấy phải 1 mình dỗ dành, trông con, tôi tức trào máu mắt.
Có lần máu điên nổi lên, tôi bế con ra quán nhậu anh đang uống ngồi cạnh chờ chồng. Chồng tôi cũng lì, không muốn thua vợ nên cố ngồi uống. Mẹ chồng tôi hay tin tá hỏa chạy ra, khuyên tôi thương con mà bế nó về nhà.
Được mẹ chồng đứng về phía mình, tôi nức nở “Mẹ ạ, lấy nhau rồi vì con của con nên con mới chịu anh ấy. Giờ con chỉ muốn băm vằm chồng con ra cho hả giận. Cứ thế này chắc có ngày con trầm cảm sau sinh. Con mà có bề gì mẹ chăm sóc cho cháu nó mẹ nhé”.
Tính mẹ chồng tôi vốn dễ xúc động, lại thương cháu đích tôn như của báu. Bà xót xa bảo: “Ừ, con cứ đánh nó đi. Đừng để buồn rầu ảnh hưởng sức khỏe mà tội nghiệp cháu mẹ. Từ giờ nó cứ nhậu là mẹ cho con đánh nó”.
Mẹ chồng đã cho phép rồi, tôi chẳng sợ gì mà không xử chồng. Chồng đi nhậu mà tôi biết được là tôi đánh, tát ngay trước mặt bố mẹ chồng tôi. Chồng tôi mà dám phản kháng lại là mẹ chồng tôi sẽ ra mặt, đập cho mấy cái: “Tao đã cho nó thay tao xử loại đốn mạt như mày. Vợ con không lo lại lo theo bạn xấu làm bậy. Mày mà đánh nó là coi như đánh tao đấy. Loại bất hiếu”.
Chồng tôi có hư đốn thế nào cũng không dám gánh tội bất hiếu trên lưng. Thế là dần dần, chồng tôi đi vào khuôn khổ. Chắc là do ngán tận cổ cảnh nhà cửa ầm ĩ, bị cả nhà xông vào đánh chửi mỗi khi nhậu về.
Sau đó 1 thời gian thì anh cũng ngoan ngoãn, biết điều, chăm chỉ ở nhà chăm vợ chăm con. Nhưng đúng là không có tật xấu thì không phải đàn ông. Nhất là loại hay a dua và có tính sĩ hão cao như chồng tôi thì lại càng dễ nhiễm tật.
Chẳng hiểu sao mấy ông ở cơ quan chồng tôi lại nổi hứng chơi trò chơi dân gian của Việt Nam – bài tam cúc. Đầu tiên chỉ là đánh vui, rồi sau đó giở thói chơi ăn tiền. Hết giờ làm các ông không chịu về mà lại rủ rê nhau ở lại bài bạc.
Một vài bà vợ bực mình, đến làm loạn cái ổ bạc ấy vài lần mà mấy tay đó không mở được mắt ra, vẫn cắm cúi vào trò vô bổ. Đúng là cả 1 ổ giống lừa ưa nặng.
Bận rộn con cái nên tôi cũng cứ mặc kệ chồng, chưa xử. Vả lại tôi nghĩ mấy ông đó chơi cũng chỉ ăn nhỏ thôi. Nào ngờ 1 ngày lén soát ví chồng, tôi phát hiện gần một tháng lương của chồng tôi mới rút thẻ ATM đã đi tong. Đoán ngay được là do thua bạc, tôi nghĩ phải tiệt ngay cái trò vô bổ tốn kém tiền của này của chồng.
Lần này, tôi không gào khóc gì hết. Trước mặt bố mẹ chồng, tôi làm luôn 1 phiên tòa hỏi tội chồng. Trước những bằng chứng và lý lẽ sắc bén của tôi, chồng tôi cúi đầu nhận tội. Mẹ chồng tôi vừa đau lòng, vừa bực mình khi thằng con nhiễm hết thói xấu này đến thói xấu khác. Bà vừa khóc vừa bảo: “Mất công tao chịu đau đẻ mày, rồi lại nhịn ăn nhịn mặc nuôi mày. Sao mày đổ đốn thế. Tao biết phải làm sao với mày đây?”.
Tôi nói luôn “Mẹ có nhớ mấy lần trước không, khuyên nhủ nhẹ nhàng anh nhà con đâu có nghe, chỉ đến khi mẹ con mình nặng tay đánh anh ấy anh ấy mới chịu khôn ra. Hay là ta cứ biện pháp cũ mà dùng hả mẹ?”.
Mẹ chồng tôi nghe vậy nói: “Con nói phải. Với thằng thân lừa này phải thế nó mới tỉnh ra. Từ giờ, cứ phát hiện nó mang tiền đi bài bạc, mày đánh què chân nó cho mẹ”.
Lấy phải chồng hư mà không mưu cao kế hiểm thì sao giữ được gia đình hạnh phúc!
Thế là từ bấy, chồng cứ đi làm là tôi lôi cái chổi ra, cảnh cáo: “Đi làm rồi về ngay chứ chơi bài là tôi đánh què chân ông đó nha. Mẹ cho phép rồi”. Thỉnh thoảng, tôi nhắn tin cho chồng trong giờ :”Nhớ là hết giờ làm về ngay đó nếu không muốn bị què chân. Mẹ đang ôm cây roi đợi sẵn”.
Chẳng biết do sợ hay do ý thức được đã làm mẹ, làm vợ buồn mà chồng tôi cũng ngoan hẳn. Thi thoảng tôi cũng phá lệ cho chồng ở lại chơi vui với đám bạn, nhưng chỉ được cược ít thôi. Thua 1, 2 chục thì được chứ thua nhiều là chết với tôi.
Tối qua, chồng ngồi ôm vợ thủ thỉ: “3 lần được sướng tay đánh chồng, có phải tất cả là mưu kế của em không? Em đưa mẹ về phe em để cho anh vào tròng à? Vợ ơi là vợ, cáo quá rồi”. Tôi chỉ bật cười bí hiểm, giả nai “Tất cả chỉ vì em muốn tốt cho anh và con”.
Ừ, mưu kế của tôi hết đó. Nhưng lấy phải chồng hư mà không mưu cao kế hiểm thì sao giữ được gia đình hạnh phúc, các chị em và cả anh em nhỉ?